Oanh!
Nàng còn chưa kịp đến gần Mộ Như Nguyệt thì đã bị khí thế của đối phương hất văng ra ngoài, chật vật ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt dữ tợn đầy phẫn hận nhìn Mộ Như Nguyệt.
Tiện nhân này dám ăn cắp đồ của Tô gia, nàng nhất định sẽ khiến nàng ta chết không có chỗ chôn!
Cho đến khi dược liệu khôi phục dáng vẻ bừng bừng sức sống, Mộ Như Nguyệt mới thu tay lại, lạnh lùng nhìn gương mặt vặn vẹo dữ tợn của Tô Sương.
"Ngươi nói phương pháp lấy khí dưỡng dược này là của Tô gia, ngươi có chứng cứ gì?"
"Ngươi...." Tô Sương tức đỏ mặt, phẫn hận nói: "Ở Đông Đảo, ngoài Tô gia thì không còn ai có phương pháp này, mà cách đây không lâu quyển sách này đã bị trộm đi, người ăn trộm nhất định là ngươi!"
Trong suy nghĩ của Tô Sương, Mộ Như Nguyệt chính là một tên ăn trộm đáng xấu hổ, loại người như vậy căn bản không xứng làm đan dược sư.
An Thiến giận dữ muốn tiến lên lý luận với Tô Sương, nhưng vì xung quanh đài thi đấu đã bị ngăn cách với khán đài cho nên nàng không thể lên đài thi đấu được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt Tô Sương mà không thể làm gì.
Ánh mắt Thư Ninh lạnh lẽo, không nói lời nào nhưng đáy mắt rõ ràng có một tia âm ngoan.
"Xem ra, ta không muốn so đo với Tô Sương cũng không được."
Nàng biết Tô Sương không thích nàng, nàng cũng không thích Tô Sương, nhưng nàng không thể chịu đựng việc Tô Sương gây phiền toái cho Mộ Như Nguyệt vì quan hệ với nàng.
Bất luận cái chết của mẫu thân có liên quan đến hai mẹ con nàng hay không, nàng đều sẽ không bỏ qua cho bọn họ....
"Chỉ có Tô gia mới có?" Mộ Như Nguyệt cười nói, "Chỉ bằng Tô gia mà cũng đòi hoàn toàn có được phương pháp lấy khí dưỡng dược sao? Phương pháp chân chính không nằm trong tay loại gà mờ như các ngươi."
Tô Sương trợn to mắt nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nàng chưa từng gặp ai vô sỉ như vậy, rõ ràng là nàng ăn trộm đồ của Tô gia, vậy mà còn nói phương pháp lấy khí dưỡng dược mà Tô gia có là không hoàn chỉnh?
"Im miệng!" Sắc mặt Xuyên Cốc trầm xuống, ánh mắt âm trầm nhìn Mộ Như Nguyệt, "Cô nương, ngươi đã nghe câu nói này chưa, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, cách hành sự của ngươi thật sự không dám khen tặng, không những tàn nhẫn độc ác mất hết nhân tính mà còn trộm cắp tài vật của người khác, ta khuyên ngươi một câu, giao quyển sách đó ra đây, nếu không thì sẽ gặp đại họa ngập trời."
Thần sắc Mộ Như Nguyệt thản nhiên, mặt không đổi sắc nói: "Không biết là đại họa ngập trời gì?"
"Cô nương, ta biết thực lực của ngươi rất mạnh nhưng với biểu hiện của Tô Sương hiện tại, sau khi vào Đan Môn nhất định sẽ được trọng dụng, nói không chừng còn có thể trở thành nhân vật dưới một người trên vạn người, lúc đó Đan Môn dốc toàn lực bồi dưỡng Tô Sương, ngươi cho rằng mình có thể so được với thế lực của Đan Môn sao?"
Lúc này, mọi người đều nhìn Tô Sương với ánh mắt hâm mộ.
Không ngờ nàng nhanh chóng được Xuyên Cốc hộ pháp đánh giá cao như vậy, nếu có thể vào Đan Môn, nàng có thể trực tiếp làm đệ tử nội môn rồi, đến lúc đó, dù Mộ Như Nguyệt có cường đại thế nào thì cũng không so được với Đan Môn.
Cho nên, nàng căn bản không có phần thắng gì đáng nói...
"Đây là quyết định của ngươi, hay là quyết định của toàn bộ Đan Môn?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Theo ta được biết, trong Đan Môn, một hộ pháp nho nhỏ như ngươi không thể làm chủ được."
Sắc mặt Xuyên Cốc âm trầm, một hộ pháp nho nhỏ? Nha đầu này lại dám nói hắn chỉ là một hộ pháp nho nhỏ, hoàn toàn không đặt hắn vào mắt mà....Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK