Hồn phi phách tán?
Bàn tay Phượng Kinh Thiên khẽ run lên.
Không!
Hắn tuyệt đối không thể bị hồn phi phách tán!
Nếu như vậy, hắn sẽ hoàn toàn biến mất, ngay cả cơ hội liếc nhìn nàng một cái cũng không còn...
Bỗng nhiên, một thân bạch y từ trên không trung hạ xuống trước mặt hắn, con ngươi Phượng Kinh Thiên co rụt lại, rồi lại nhanh chóng giãn ra.
Hẳn là ảo giác của hắn đi.
Từ sau khi bị đưa tới 18 tầng luyện ngục, đã vô số lần xuất hiện ảo giác này, dù thế nào đi nữa, nàng cũng không có khả năng xuất hiện ở nơi này...
Phượng Kinh Thiên cười khổ, lại không nỡ dời mắt, càng sợ hãi ảo giác sẽ biến mất...
"Phượng Kinh Thiên, ta rốt cuộc tìm được ngươi."
Thanh âm đạm mạc truyền vào tai Phượng Kinh Thiên.
"Lần này không chỉ là ảnh ảo, cả thanh âm cũng có."
Cũng đúng thôi, dù nàng đã biết hắn ở 18 tầng luyện ngục nhưng sao có thể đến đây vì hắn?
Trong lòng nàng chỉ có một nam nhân là Dạ Vô Trần, trên đời này, người xứng nàng cũng chỉ có hắn....
"Phượng Kinh Thiên!!!"
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngươi không muốn gặp ta, hiện tại ta có thể mặc kệ ngươi!"
Gia hỏa này, thế nhưng nói nàng là ảo giác?
Phượng Kinh Thiên chớp chớp mắt, toàn thân đột nhiên chấn động, hồi phục tinh thần lại, dung nhan tuấn mỹ từ không dám tin biến thành khiếp sợ, sau đó là kinh hỉ, kích động.
"Nữ nhân, thật sự... là ngươi?"
Hắn không nằm mơ?
Nữ nhân này thật sự vì hắn mà xông vào 18 tầng luyện ngục?
"Không phải ta thì còn ai vào đây", Mộ Như Nguyệt cười khẽ, "Phượng Kinh Thiên, ta tới đón ngươi rời khỏi đây..."
Phượng Kinh Thiên khẽ nhắm mắt lại.
Đây không phải ảo giác, nàng thật sự đến rồi...
Giờ khắc này, trong lòng cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, hắn vì nàng trả giá nhiều như vậy cuối cùng cũng nhận được hồi báo.
Như thế là đủ rồi.
Mặc dù không thể ở bên nàng cả đời nhưng nàng đã vì hắn mà xông vào luyện ngục hung hiểm, vậy hắn còn cái gì không thỏa mãn đâu?
"Ngươi là ai?" sắc mặt tiểu công chúa trầm xuống, phẫn nộ nói, "Ngươi và hắn cũng một phe sao? Nếu vậy thì ngươi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, người tới, giết luôn nữ nhân này và lão giả đi cùng nàng cho ta!"
Ở luyện ngục, tiểu công chúa muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nàng tuyệt đối không cho phép có người khi dễ mình như vậy!
"Phượng Kinh Thiên, ngươi làm gì mà người ta hận ngươi thấu xương vậy?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, "Chắc không phải là phi lễ tiểu cô nương người ta đi?"
Dung nhan yêu nghiệt lập tức đen sì, Phượng Kinh Thiên ai oán nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nữ nhân, chúng ta quen nhau lâu như vậy, ngươi cho rằng ánh mắt ta kém vậy sao? Đặc biệt là từ sau khi quen biết ngươi, bất kì nữ nhân nào cũng không thể lọt vào mắt ta!"
Sắc mặt tiểu công chúa càng thêm khó coi, phẫn nộ trừng mắt Phượng Kinh Thiên.
Tên nam nhân đáng chết này còn dám vũ nhục nàng! Quả thật tội đáng chết vạn lần!
Phượng Kinh Thiên không hề để ý đến sắc mặt khó coi của tiểu công chúa, tiếp tục nói: "Chẳng qua là nữ nhân này miệng bẩn, còn mắng ngươi, cho nên ta nhịn không được tát nàng một cái."
"Mắng ta? Nàng và ta không quen biết, tại sao lại mắng ta?" Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Phượng Kinh Thiên, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK