Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống sơn đạo, Thần sơn yên tĩnh lúc này bị tiếng bước chân ồn ào quấy rầy...
"Các ngươi mau nhìn, kia là linh thạch sơ cấp giúp tăng nguyên khí!"
Đột nhiên, một thanh âm kinh hỉ truyền đến.
"Linh thạch sơ cấp?"
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lâm Như Toa: "Linh thạch sơ cấp là cái gì?"
Lâm Như Toa kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, tựa như không ngờ nàng lại không biết linh thạch sơ cấp là gì, có lẽ cảm nhận được mấy ánh mắt trào phúng nhìn qua, sắc mặt Lâm Như Toa có chút xấu hổ.
"Linh thạch sơ cấp là vật dùng để tăng thực lực, dù là ở Thần giới cũng không có nhiều nơi có linh thạch sơ cấp, mà cao hơn còn có linh thạch trung và cao cấp, một ngàn viên linh thạch sơ cấp mới đổi được một viên linh thạch trung cấp, ví dụ như ở học viện Thần, mọi người không giao dịch bằng đồng vàng mà đều lấy linh thạch trao đổi mua bán."
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, xem ra linh thạch sơ cấp này là thứ tốt...
"Ha ha", Hoàng Ngọc cười khẽ, khinh thường nói, "Thật không biết các ngươi từ cái xó xỉnh nào tới, ngay cả linh thạch cũng không biết! Cả cái thần giới này chắc cũng chỉ có các ngươi là không biết linh thạch sơ cấp là cái gì."
Mộ Như Nguyệt cũng không nghe thấy lời Hoàng Ngọc nói, ánh mắt nhìn linh thạch sơ cấp phía trước, trong mắt xẹt qua một tia sáng...
Giờ khắc này, thần sắc mọi người đều tham lam mà điên cuồng, nhanh chóng đổ xô về hướng linh thạch...
"Hỏa phượng cô nương, chúng ta cũng đi cướp linh thạch đi."
Hai mắt Lâm Như Toa sáng lên, nếu như có thể lấy được nhiều linh thạch sơ cấp nhất định sẽ giúp thực lực của hắn tăng lên một bậc...
"Khoan đã!"
Mộ Như Nguyệt lên tiếng ngăn cản Lâm Như Toa, cười nhạt nói: "Nếu bọn họ muốn linh thạch sơ cấp, vậy chúng ta cứ để bọn họ tranh nhau đi."
Nghe vậy, Hoàng Ngọc liếc nhìn Mộ Như Nguyệt, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi sợ thì cứ thừa nhận đi, cần gì phải tìm cớ?"
Oanh!
Nhưng mà, thời điểm những người đó đến gần linh thạch, một tiếng nổ mạnh vang lên tạo thành một đám mây hình nấm trải rộng khắp không trung, bao phủ những người còn chưa kịp lui ra...
Một số người may mắn tránh được nguy hiểm, trong lòng hoảng sợ nhìn cảnh tượng phía trước, hít một ngụm khí lạnh.
"Trong linh thạch thế nhưng có chôn thuốc nổ, thời điểm mọi người tới gần liền kích phát, cho nên mới có hậu quả như vậy."
Con ngươi Vân Cẩn co rụt lại, theo bản năng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.
Hắn không quên, lúc Lâm Như Toa muốn tiến lên, nữ tử này đã ngăn hắn lại? Chẳng lẽ nàng đã sớm biết hậu quả?
Nghĩ đến đây, Vân Cẩn cười tự giễu.
Nữ nhân này vừa nhìn liền biết vừa đột phá thành thần, làm sao có thể có nhãn lực như vậy? Cho nên, đây tất nhiên chỉ là trùng hợp...
"Linh thạch sơ cấp... phát nổ?" Lâm Như Toa chớp chớp mắt, đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc đầu hắn còn không rõ tại sao Mộ Như Nguyệt muốn ngăn cản hắn, bây giờ thấy một màn này, đáy lòng nghĩ mà sợ.
Nếu hắn mạo muội tiến lên thì không chết cũng sẽ trọng thương.
Hiển nhiên, nữ nhân này đã cứu mạng hắn...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK