Lúc này, nàng bế một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác, gương mặt đáng yêu non nớt chọc người trìu mến, đôi mắt to tròn, ngây thơ sáng ngời, đang nở nụ cười tươi tắn.
Bất kì ai nhìn thấy tiểu oa nhi này đều nhịn không được muốn xoa nắn khuôn mặt thủy nộn nhỏ nhắn đáng yêu kia.
Bên cạnh nữ tử còn có một nam nhân khí chất như tiên, phiêu dật xuất trần, tóc bạc bay trong gió, bạch mi khẽ nhướng lên, nhìn nữ tử bên cạnh cười ôn nhu.
Phảng phất như trong mắt hắn chỉ có duy nhất nữ tử này...
Ngay sau đó đệ tử của các môn phái khác cũng đi ra, trên mặt đều là lửa giận mãnh liệt.
"Không... không tốt! Bọn họ ra được, hiện giờ môn chủ và thiếu chủ đều không ở đây, mau đi bẩm báo U Lan tiên tử!"
Một người hung hăng rùng mình một cái, cũng không dám ở lại, vội vàng xoay người chạy trốn...
Trong lúc mọi người đang hoảng loạn, đột nhiên, nữ tử vừa rồi còn đứng bên cạnh Bạch Trạch biến mất!
Không sai, đúng là biến mất!
Thấy mọi người bị dọa trắng mặt, Bạch Trạch hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Nàng đến một nơi khác."
Chỉ một câu nói đã lộ ra hơi thở cường đại làm người ta không dám hỏi nhiều...
Mộ Như Nguyệt vừa tiến vào đan thư liền đối diện với nam nhân ánh mắt đầy tơ máu.
So với ba năm trước, nam nhân đã gầy đi không ít, đôi mắt tím vừa nhìn thấy nữ tử ngày đêm mong nhớ, lập tức từ điên cuồng kích động biến thành sợ hãi...
Hắn thật cẩn thận nhìn nữ tử trước mắt, căn bản không dám chạm vào nàng, tựa như đây chỉ là ảo giác, khẽ chạm vào sẽ biến mất....
"Vô Trần!"
Mộ Như Nguyệt đau lòng, trong ba năm không thể liên lạc với nàng, nam nhân này rốt cuộc đã vượt qua lo lắng sợ hãi thế nào? Nhìn bộ dáng chật vật của hắn, nàng có thể tưởng tượng được ba năm nay hắn đã điên cuồng thế nào...
Thanh âm dịu dàng kia làm Dạ Vô Trần hồi phục tinh thần, ánh mắt tràn đầy kích động, giống như không thể tin được nàng cứ như vậy xuất hiện trước mắt mình.
Nam nhân vươn tay ôm nàng vào ngực, gắt gao ôm chặt thân thể mềm mại của nữ tử, thanh âm trầm thấp run rẩy: "Nguyệt Nhi..."
Trời biết, lúc trước không thể liên lạc với nàng, hắn đã thống khổ tuyệt vọng cỡ nào? Hơn nữa, vì mất đi quan hệ khế ước, đan thư trở thành vật vô chủ phiêu đãng trong không gian, hắn cũng không thể đột phá được.
"Nguyệt Nhi, ta hối hận, hối hận mọi chuyện đều dựa vào nàng, ta không nên tránh trong đan thư, nếu không thì sao phải xa cách nàng ba năm?"
Thống khổ trong ba năm qua, đời này hắn không muốn lại phải chịu đựng nữa!
"Vô Trần, xin lỗi", Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, "Ta không biết trong thiên y trận không thể sử dụng đan thư, nếu không, ta nhất định sẽ không để chàng vào đó, hại chàng lo lắng ba năm trời, bất quá, ta vừa rời khỏi thiên y trận liền vào đây gặp chàng..."
Dù đã ba năm không nhìn thấy tình huống ở đây, nàng cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Viêm Tẫn và mấy ma thú đứng cách đó không xa, không đến quấy rầy hai người, có điều, ba năm này mất đi liên hệ khế ước, bọn họ sao có thể dễ chịu được?
"Yên tâm đi, về sau, ta sẽ không như thế nữa", Mộ Như Nguyệt cười khẽ, vươn tay vuốt ve dung nhan tuấn mỹ, "Vô Trần, bây giờ ta còn có chút chuyện phải xử lý, chàng muốn đi cùng ta không? Hơn nữa... nhi tử chúng ta còn chờ chàng đặt tên cho hắn."
"Nhi tử?"
Truyện đang hot:
Chồng Yêu Bá Đạo
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.comXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK