Không thể không nói, lời nói của Mộ Như Nguyệt và Âu Dương Vân Cẩm quả thật có tác dụng nhất định...
Bóng đêm thâm trầm như nước.
Ánh trăng trong trẻo, sao trời ảm đạm.
Nữ tử đi dưới ánh trăng chợt dừng bước, nàng cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu đã theo tới, vậy xuất hiện đi."
Một nữ tử mặc phấn y tinh xảo dưới tàng cây đi ra.
Nam Cung Tử Lan cắn chặt môi, chần chờ nửa ngày, tiến lên vài bước, ngước mắt nhìn bạch y nữ tử, hỏi: "Cô nương, lời vừa rồi ngươi nói đều là sự thật? Tuấn ca ca hắn... thật sự là loại người nhu nhược như vậy?"
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, lạnh nhạt nói: "Đông Phương Tuấn và Khiếu Nguyệt cũng không phải quan hệ bình thường, Đông Phương gia vì muốn liên hôn với Nam Cung gia mà đánh trọng thương Khiếu Nguyệt, buộc nàng rời đi, mà Tuấn ca ca của ngươi vì quyền thế mà vứt bỏ nàng, bây giờ lại muốn dây dưa Khiếu Nguyệt, phiền ngươi nói cho hắn biết, hắn không xứng với Khiếu Nguyệt, đừng đến dây dưa nàng nữa, ta tuyệt đối sẽ không giải trừ khế ước với Khiếu Nguyệt!"
Thân thể Nam Cung Tử Lan chấn động, đôi mắt to tràn đầy kinh ngạc.
Làm sao có thể?
Khiếu Nguyệt và Tuấn ca ca sao có thể là quan hệ này? Vì sao cái gì nàng cũng không biết? Lúc trước Tuấn ca ca nói với nàng, đời này ngoại trừ nàng sẽ không yêu bất kì ai khác, mà nàng cũng bị hứa hẹn này lừa gạt.
Càng khiến nàng không thể chịu đựng được chính là Tuấn ca ca lại yếu đuối nhu nhược như thế? Vì quyền lợi mà có thể từ bỏ nữ nhân mình yêu?
Vậy đối với hắn, nàng là cái gì?
Có phải rồi sẽ có một ngày hắn cũng đối với nàng như vậy?
"Ngươi nói thật sao?" Nam Cung Tử Lan cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, "Vì sao ta phải tin lời ngươi nói?"
Không phải nàng không tin mà là không muốn tin...
Nam nhân kia vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy, còn khiến nàng cảm động, lại là loại người này.
Mộ Như Nguyệt cười lạnh nói: "Tin hay không là chuyện của ngươi, ta chỉ vì Khiếu Nguyệt nên mới nói chuyện này cho ngươi biết, ta tin với thế lực của Nam Cung gia, chỉ cần dùng toàn lực điều tra thì không có gì không thể tra được."
Nam Cung Tử Lan thống khổ nhắm mắt lại, nhớ lại mấy năm nay, trái tim nàng khẽ run rẩy.
Thật ra, gia gia vẫn luôn không muốn nàng gả cho Tuấn ca ca, cho nên hôn lễ vẫn bị kéo dài đến bây giờ, nhưng nàng lại bị hư tình giả ý của hắn lừa gạt, không nghe lời gia gia, khăng khăng muốn gả cho Tuấn ca ca.
Nếu đây thật sự chỉ là một trò lừa gạt, nàng làm sao có thể thừa nhận được?
"Cô nương, ta có thể gặp Khiếu Nguyệt tỷ tỷ không", Nam Cung Tử Lan mở mắt ra, nụ cười tuyệt mỹ trên mặt đã biến mất, thay vào đó là sự chua xót, "Mấy năm nay ta vẫn luôn muốn gặp nàng, cũng không biết nàng phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy..."
Mộ Như Nguyệt mềm lòng, than nhẹ một tiếng: "Hiện tại Khiếu Nguyệt không có ở đây, bất quá, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi, còn Đông Phương Tuấn rốt cuộc là người thế nào, thì Nam Cung gia các ngươi tự điều tra đi, chứng cứ các ngươi điều tra được càng chân thật hơn lời của người ngoài như ta."
Dứt lời, nàng không nói thêm gì nữa, nắm tay Dạ Vô Trần đi về phía trước.
Nam Cung Tử Lan nắm chặt bàn tay trắng nõn như phấn, sắc mặt trắng bệch, gằn từng chữ một: "Tuấn ca ca, hi vọng ngươi không lừa gạt ta, nếu không, ta quyết sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Sự ôn nhu và bảo hộ, còn có tiểu bạch hổ hắn mạo hiểm bắt về cho nàng... nàng thật sự không hi vọng tất cả đều là giả dối...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK