Trên lôi đài, tro bụi lại lần nữa che mờ tầm mắt mọi người, thật lâu sau mới bị cuồng phong thổi tan đi...
Có điều, Phiên Lâm vẫn còn hoàn hảo đứng giữa đống phế tích, áo bào xám bay bay trong gió.
"Phiên Lâm đại nhân còn sống? Ta đã nói mà, Phiên Lâm đại nhân sao có thể chết dễ dàng như vậy? Tuy một kiếm kia thật kinh người, nhưng lại không có bao nhiêu lực lượng."
Đám người phía dưới ồn ào nghị luận, nhưng trong lúc mọi người châu đầu ghé tai bàn luận, thân thể Phiên Lâm thẳng tắp ngã xuống giữa đống phế tích, phịch một tiếng, bụi đất bay lên.
Rồi sau đó... không có sau đó nữa....
"Nguyệt Nhi!"
An Thiến vui sướng, chạy nhanh về phía nữ tử đứng trong đống phế tích, ánh mắt tràn ngập khâm phục và sùng bái.
Có lẽ, hơn nữa tháng trước, nàng lựa chọn đi theo nàng ấy là quyết định chính xác nhất....
"Nguyệt Nhi, một kiếm kia của ngươi thật lợi hại, là ai dạy ngươi chiêu này vậy?"
Hai mắt An Thiến sáng ngời, không còn cách nào, một kiếm phá thiên vừa rồi của Mộ Như Nguyệt thật sự quá tuyệt vời, chỉ sợ cả đời này cũng không thể quên được...
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Đây là chiêu thức vừa rồi trong lúc nguy cấp ta mới nghĩ ra, chiêu thức trước kia ta nói có thể giúp ta chiến đấu vượt cấp, nhưng lần này gặp phải cường giả ngày càng cường đại, Phiên Lâm dùng bí thuật tăng thực lực lên tới chân nguyên, gần tới mức linh nguyên, cho nên chỉ dựa vào chiêu thức trước kia thì không thể đánh bại hắn, may mà ta dựa vào chiêu thức trước kia để phát minh ra một chiêu mới, cuối cùng mới có thể đánh bại hắn."
Những câu sau Mộ Như Nguyệt nói gì, An Thiến đều không nghe thấy, lúc nghe Mộ Như Nguyệt nói một kiếm phá thiên kia là Mộ Như Nguyệt tự phát minh ra, cả người choáng váng, ngây ngốc nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Trong nháy mắt đó, nàng hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề...
Gia hỏa này, quá yêu nghiệt!
Tuy nói mình là linh hồn sư cũng rất hi hữu rồi, nhưng so với nàng vẫn còn kém quá xa, dù sao mình cũng không nắm chắc có thể đánh bại Phiên Lâm...
"Thừa Ngôn", Mộ Như Nguyệt dời mắt nhìn Thiên Thừa Ngôn, mỉm cười nói: "Ta muốn cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, chỉ sợ ta cũng không thể thông qua trận đấu này mà phát minh ra một chiêu thức mới."
Trong lòng Thiên Thừa Ngôn run lên.
Hắn biết, sư phụ nhìn ra hắn tự trách cho nên mới cố ý an ủi hắn.
Giờ khắc này, trái tim Thiên Thừa Ngôn thật ấm áp, đừng nhìn sư phụ trước nay đều lạnh lùng, nàng có đặt bọn họ trong lòng.
Thậm chí còn quan tâm đến cảm xúc của hắn như thế....
"Sư phụ, đời này, có thể quen biết ngươi, Thiên Thừa Ngôn ta còn gì hối tiếc nữa."
Thiên Thừa Ngôn nâng mắt, nghiêm túc, chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không nói thêm gì nữa, dời mắt nhìn về phía Thư Ninh phía sau.
Thư Ninh than nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Nguyệt Nhi, trước kia ta vẫn cho rằng mình là thiên tài, cho đến khi gặp ngươi ta mới biết cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng, ta hẳn là nên cảm ơn ông ngoại, nếu không có hắn bảo ta ra ngoài mở mang tầm mắt, chỉ sợ bây giờ ta còn chùn chân bó gối ở một góc nào đó cho rằng mình là thiên tài..."
Nếu so sánh với nữ nhân này, thiên tài đều không tính là thiên tài nữa!
Ở bên cạnh nàng, bất kì kẻ nào đều chỉ có thể làm nền....
Nhất thời, Thư Ninh có chút tò mò, nam nhân có thể xứng đôi với nàng ấy, nên cường đại cỡ nào?
Cho đến khi Mộ Như Nguyệt đi ra khỏi đống phế tích, đám người phía dưới mới oanh động kịch liệt...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK