“Đồ nhi ngoan, ngươi yên tâm, nếu ngươi đã trở thành đồ đệ ta, sư phụ sẽ không cho phép bất cứ ai khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi nói một câu ta sẽ hung hăng giáo huấn tiểu tử kia.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Mộ Như Nguyệt có dung mạo và thiên phú như vậy mà bị từ hôn, Vô Ngu liền hận không thể lập tức đi giáo huấn tên tiểu tử thối có mắt mà không nhìn ra vàng ngọc.
Đồ đệ của hắn ai dám khi dễ? Ai dám thì cứ chờ hắn tìm tới cửa trả thù đi.
“Không cần.” Mộ Như Nguyệt lắc đầu, khẽ cười nói, “Dù hắn không từ hôn ta cũng sẽ làm như vậy, loại ngựa giống đầy vi khuẩn như hắn không xứng với ta.”
Nghe thiếu nữ nói vậy, lửa giận của Vô Ngu đại sư liền bị dập tắt, hắn cười ha ha nói: “Không tồi, bỏ qua đồ đệ ta là tên tiểu tử kia không có phúc khí, dựa vào năng lực của ngươi đương nhiên có thể gả cho một nam nhân ưu tú hơn hắn gấp trăm lần, không phải nam nhân ưu tú thì không thể xứng với đồ đệ ta.”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lóe lên, nói: “Mặt khác, chuyện ta bái ngươi làm sư phụ tạm thời đừng nói cho bất kì ai.”
“Vì sao?” Vô Ngu nghi hoặc chớp chớp mắt, hắn đang muốn thông báo cho toàn bộ Thanh Vân Mộ biết mình thu được một đồ nhi tốt, thuận tiện kích thích thầy trò Thiên Nguyên luôn.
“Đạo lý rất đơn giản, con đường ta lớn lên không cần quá mức thuận lợi, ngươi cứ luôn bảo hộ, trợ giúp ta, thực lực của ta sẽ không thể phát triển hết được.”
Nàng tìm một chỗ dựa là để ứng phó một số tình huống không thể giải quyết, cũng không phải tìm sư phụ để ra mặt thay nàng xử lý tất cả khó khăn nguy hiểm.
Không có hiểm cảnh, sao có thể lớn dần?
Đạo lý này nàng không thể không hiểu.
“Ha ha ha, đồ đệ tốt.” Vô Ngu tán thưởng gật đầu, hắn quả nhiên không nhìn lầm người, có thể nói ra lời này có lẽ chỉ có một mình nàng.
Nha đầu này không phải tiểu thư thế gia quyền quý, nàng biết làm thế nào mới có thể sinh tồn thật tốt ở đại lục này.
“Nha đầu, từ nay về sau một ngày ngươi tới đây tìm ta, ta dạy ngươi một vài phương pháp tu luyện và luyện đan, nhưng ta có một yêu cầu, trận luận võ tổ chức ở Phượng thành vào hai tháng sau, ngươi phải đạt hạng nhất.”
Vô Ngu mỉm cười vuốt ve chòm râu bạc trắng, có lẽ sau này đại lục này là thiên hạ của người trẻ tuổi, bọn họ đều đã già rồi.
“Hạng nhất?” Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, “Ta cũng đang có ý này.”
Nàng không hứng thú tỷ thí nhưng nàng biết, Mộ Đình Nhi nhất định sẽ tham gia trận tỷ thí kia, mà nàng cũng muốn vào thời điểm đó nói cho mọi người biết mình không phải một phế vật!
Vô Ngu kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, tuy hiện giờ nàng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng...
Ban đêm, ánh trăng như nước nhộn nhạo từng gợn sóng.
Trước cửa một tòa nhà cách Mộ phủ không xa, một nam nhân chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy như bầu trời đêm, trong đó ẩn chứa cảm xúc phức tạp.Nam nhân này mặc một bộ trường bào màu bạc, dung nhan tuấn mỹ như thần được ánh trăng nhàn nhạt bao phủ, mỹ khiến người ta hít thở không thông, nam nhân tuấn mỹ tựa hồ có thể át cả ánh trăng.
“Chủ tử, có muốn thuộc hạ đi giải quyết nữ nhân sắp thành thân với ngươi hay không?”
Phía sau, một nữ tử mặc đồ đen cung kính quỳ trên mặt đất, vẫn luôn cúi đầu, bởi vì nàng biết hắn không thích người khác nhìn thẳng vào hắn, dù chỉ là cái bóng.
“Không cần!”
“Nhưng mà, chủ tử, nếu nữ nhân kia vào phủ sẽ thấy được vài thứ, nếu để cho người khác biết chủ tử...”
“Cút!”
Thanh âm hắn rất thấp nhưng lại lộ ra một tia âm trầm, làm cho tim Điệp Y run rẩy.
Chủ tử giữ lại nữ nhân kia? Vì sao? Nữ nhân kia chỉ là một phế vật mà thôi, vì sao chủ tử trước nay không gần nữ sắc sẽ bảo hộ nàng?
Điệp Y cúi đầu càng thấp, ngăn không cho trái tim run rẩy, nói: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Nàng biết mình không thể có tình cảm, nhưng đôi khi lại không khống chế được, điều duy nhất có thể làm chính là không để người khác biết phần tình cảm này...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK