Vốn dĩ cho rằng giải quyết xong Bắc Quân là kết thúc, không ngờ còn một kẻ địch cường đại hơn đang chờ nàng...
Sau khi hóa giải nguy cơ ở đại lục, Thánh Nguyệt phu nhân bọn họ liền từ Vô giới trở về, nhìn thấy Mọ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần từ trong phòng đi ra, lập tức bước nhanh đến, vui sướng nói: "Nguyệt Nhi, ngươi đã trở lại?"
"Ân", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Nương, ta phải cáo từ các ngươi nữa rồi."
"Cáo từ?" Thánh Nguyệt phu nhân ngẩn ra, lưu luyến nói: "Lại muốn đi sao?"
Mấy năm gần đây bọn họ và nữ nhi có quá ít thời gian đoàn tụ với nhau, không ngờ lần này vừa gặp lại phải rời đi...
Bỗng nhiên, nữ tử dang tay nhẹ nhàng ôm lấy Thánh Nguyệt phu nhân.
"Nương..." khóe môi nàng khẽ cong, nhẹ giọng nói: "Ta đi đối phó với kẻ địch cuối cùng của chúng ta, chờ giải quyết hắn xong ta sẽ trở về, sau này sẽ không bao giờ xa nhau nữa..."
Thân thể Thánh Nguyệt phu nhân cứng đờ, nâng tay ôm chặt Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười ấm áp, nói: "Nguyệt Nhi, bất luận thế nào cha mẹ vẫn luôn ở đây chờ ngươi, cho nên dù có gặp phải nguy hiểm thế nào cũng nhất định phải bình an trở về..."
Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, mỉm cười gật gật đầu, dời mắt qua phía Nhan Nhược Khê.
"Mẫu thân, ta có thể nhờ ngươi một chuyện không?"
Nhan Nhược Khê nhướng mày: "Nguyệt Nhi, có chuyện gì cứ nói, ta mà không giúp ngươi, chỉ sợ tiểu tử Vô Trần này sẽ không tha cho ta."
Nghe vậy, Tử Thược bật cười bắt lấy cánh tay Nhan Nhược Khê: "Đường ca yêu thương Nguyệt Nhi, chuyện này ai mà không biết, nhưng cô cô cũng yêu thương Nguyệt Nhi, không phải sao?"
"Ngươi a", Nhan Nhược Khê bất đắc dĩ trừng mắt Tử Thược, "Ngươi cũng mau tìm một nam nhân mà gả đi thôi, nếu không cha mẹ ngươi trách ta không tìm cho ngươi một nhà tốt."
"Cô cô."
Tử Thược xụ mặt, lại nhịn không được liếc mắt Vân Di Thiên Tôn.
Thấy nàng liếc nhìn mình, Vân Di Thiên Tôn nở nụ cười ôn nhuận như ngọc, trong lòng vui sướng.
Chẳng lẽ qua nhiều ngày như vậy, tiểu đồ nhi này rốt cuộc nghĩ thông rồi?
"Sư phụ", Tử Thược lại nhịn không được liếc mắt Vân Di Thiên Tôn lần nữa, "Dây lưng quần ngươi thắt chưa kĩ..."
Sắc mặt Vân Di Thiên Tôn nháy mắt đen sì.
Hắn vốn tưởng nha đầu này nghĩ thông suốt rồi, ai ngờ lại tự mình đa tình một hồi...
"Nguyệt Nhi, vừa rồi ngươi nói muốn ta giúp chuyện gì?" Nhan Nhược Khê dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, khẽ cười hỏi.
"Không có gì, ta hi vọng ngươi có thể mang người thân của ta ở Trung Hoa đến đây, hiện tại xem như đã hóa giải hết nguy cơ ở Đông Đảo rồi, cũng nên đưa bọn họ đến đây, ở Trung Hoa bọn họ rồi sẽ có ngày già đi, sẽ chết, mà ở đây lại có vô số đan dược giúp bọn họ bảo trì được trạng thái hiện giờ..."
Lần này đi không biết là bao lâu.
Có lẽ khi trở về đã cảnh còn người mất.
Cho nên Mộ Như Nguyệt mới hi vọng mang người Mộ gia đến đây, chỉ có ở nơi này bọn họ mới có thể chờ được đến khi nàng trở về...
"Được", Nhan Nhược Khê mỉm cười gật đầu, "Ngươi không đợi gặp bọn họ sao?"
"Không được", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Thời gian cũng không còn sớm, ta và Vô Trần nên xuất phát, chỉ có đến nơi đó chúng ta mới có thể tiếp tục tu luyện..."
Thấy vậy, Nhan Nhược Khê cũng không ngăn cản nữa, ánh mắt lại lưu luyến nhìn hai người.
"Cảnh Nhi và Tiểu Hoàng Nhi cũng đi sao?" Thánh Nguyệt phu nhân nhìn hai người đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, hỏi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK