Mục lục
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tường An

“Khụ khụ!”

Đan Phi phun hai ngụm máu tươi, hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt, hắn nhanh chóng lui về phía sau, khuôn mặt già nua tái nhợt sợ hãi…

Nhìn nam nhân từng bước từng bước đến gần mình, tim Đan Phi run rẩy, tựa như thấy tử thần đang đến lấy mạng mình…

“Vô Vong, vì sao? Vì sao ngươi ngủ say ngàn năm mà còn có thể tiến bộ lớn như vậy?”

Vô Vong nở nụ cười cao ngạo: “Ngàn năm qua ta cũng không có tiến bộ gì, là nhờ nữ nhi cho ta dùng thánh quả, giúp ta từ tôn thượng trung cấp đột phá lên tôn thượng cao cấp! Ngươi cho rằng hiện tại mình có thể đối địch với ta sao? Ngươi nhầm rồi, cho dù ngươi đã đột phá tôn thượng trung cấp thì vẫn không phải là đối thủ của ta…”

“Ha ha ha!”

Bỗng nhiên, Đan Phi cười phá lên, vẻ mặt vặn vẹo.

“Vô Vong, rồi sẽ có một ngày ra vượt qua ngươi! Sau đó, hung hăng đem ngươi giẫm nát dưới chân!”

Phanh!

Vừa dứt lời, thân thể Đan Phi hóa thành một làn khói màu đỏ, biến mất trước mắt Vô Vong…

“Chạy trốn?” Vô Vong khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Không ngờ hắn lại dùng phương pháp này để trốn thoát, một khi dùng phương pháp này, thực lực sẽ bị giảm hai cấp, hắn vì chạy trốn mà không tiếc làm thực lực suy yếu…”

Có không ít người biết phương pháp này, nhưng lại rất ít người sử dụng.

Nguyên nhân là vì sau khi dùng, thực lực sẽ giảm đi hai cấp.

Nói cách khác, thực lực của Đan Phi sẽ giảm xuống đến đỉnh thần tôn…

Phải biết rằng, hắn đã tốn thời gian ngàn năm để đạt đến tôn thượng trung cấp, nếu như giảm hai cấp, hậu quả sẽ ra sao?

Phỏng chừng hắn sẽ càng thêm hận chết Vô Vong…

----------------

“Gia chủ đã chạy thoát, chúng ta cũng nhanh trốn thôi!”

“Chạy mau!”

Thấy Đan Phi bỏ bọn họ mà chạy, mọi người cũng không nghĩ được gì nhiều, vội vàng xoay người chạy trối chết về phía chân núi.

Có điều, người Thần Môn sao có thể cho bọn họ cơ hội này?

Thông Huyền ra lệnh một tiếng, chúng đệ tử Thần Môn liền cầm vũ khí liều chết xông lên, gặp một cái giết một cái.

Hiện tại, người Đan gia chỉ lo chạy trốn mà không phản kháng, cho nên chẳng bao lâu đã bị giết sạch…

Từ đầu đến cuối, Vô Vong vẫn chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt, không hề liếc mắt những người khác.

Hắn giống như nhìn thế nào cũng không đủ…

“Hoan nghênh Vô Vong đại nhân trở về!”

Sau khi giải quyết xong người Đan gia, tất cả đồng loạt quỳ xuống, cung kính nhìn nam tử lạnh lùng cường đại như thần tiên kia.

Nghe lời này, Vô Vong rốt cuộc thu hồi tầm mắt, nhìn về phía mọi người, nhàn nhạt hỏi: “Trúc Ngư Nhi đâu? Bảo nàng lăn ra đây cho ta!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, Thông Huyền đứng ra trả lời: “Bẩm Vô Vong đại nhân, Trúc Ngư Nhi đã mất tích.”

“Mất tích?”

“Đúng vậy, hẳn là được Đan gia cứu đi!”

Ánh mắt Vô Vong trầm xuống, quanh thân tản ra sát khí ngập trời.

“Năm đó, sau khi Trúc Ngư Nhi ám toán ta, mới nói cho ta biết thì ra thê tử của ta là nàng hại chết! Nếu không phải nàng ngăn cản người đến mật báo, có lẽ ta sẽ không đến chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử táng thân dưới đao người khác! Nếu không đem nữ nhân kia bầm thây vạn đoạn, ta tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân!”

Tất cả đều bởi vì mình tin tưởng nhầm người, để nữ nhân kia tiến vào Thần Môn.

Nhưng nữ nhân kia che giấu quá sâu, hắn căn bản không biết bộ mặt thật của nàng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK