Gió thu lạnh run.
Trên lôi đài, nữ tử đứng thẳng tắp, tóc đen bay múa, một thân bạch y như tuyết liên nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Nhưng càng khiến người ta khó dời mắt chính là khí thế ngạo nghễ của nữ tử, tựa như nàng mới là vương giả của thế giới này, duy ngã độc tôn, bệ nghễ thiên hạ!
Rất khó có thể tưởng tượng, khí thế như vậy lại xuất hiện trên người một nữ tử...
"Tốt!" Đông Phương Lượng cười lạnh, "Nếu ngươi đồng ý, ta cũng không thể nói thêm gì nữa, bất quá ta nói trước, đao kiếm không có mắt, trong lúc tỷ thí nếu bất cẩn mất mạng, vậy cũng chỉ có thể trách ngươi thực lực quá kém, chẳng trách được ai."
Âu Dương Vân Cẩm biến sắc, căm tức nhìn Đông Phương Lượng: "Đông Phương gia chủ, lời này của ngươi có ý gì? Ý ngươi là, trong lúc tỷ thí không quan tâm sống chết? Bọn họ nhiều người như vậy, Mộ cô nương chỉ có một mình, yêu cầu này đối với nàng là quá không công bằng!"
Đông Phương Lượng cười lạnh nói: "Đây là chính nàng quyết định, cũng không ai bức bách, dù muốn cuồng vọng cũng phải có tư cách để cuồng vọng, nàng bất quá là đánh bại Anh Nhi thôi đã cho rằng mình thiên hạ vô địch, không có đối thủ, nữ nhân như vậy sớm muộn cũng sẽ gây họa, ta khuyên Âu Dương gia các ngươi vẫn nên sớm phân rõ giới hạn với nàng thì tốt hơn, miễn gặp tai ương bất ngờ bị diệt vong, như thế lại mất nhiều hơn được."
Âu Dương Vân Cẩm không nói gì, ánh mắt lại càng thêm âm trầm, đáy mắt tựa như có cuồng phong kinh người...
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không nói lời nào, thần sắc đạm mạc, tự tin, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Đông Phương Lượng.
"Mộ Như Nguyệt, ngươi có đáp ứng yêu cầu của ta hay không?"
Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, lạnh lùng nhìn Đông Phương Lượng: "Tốt, chỉ mong... ngươi không hối hận!"
Chỉ mong... ngươi không hối hận!
Tim Âu Dương Vân Cẩm đột nhiên run lên, hắn nhớ rõ lúc trước Mộ Như Nguyệt cũng nói với Âu Dương Đơn câu này, kết quả chính là, Âu Dương Đơn hối hận...
Chẳng lẽ, tình huống này cũng giống lúc đó?
Đột nhiên Âu Dương Vân Cẩm có chút không nhìn thấu nữ nhân này, nàng tựa như rất thần bí, bất luận thế nào cũng không thể hiểu rõ...
"Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không hối hận", Đông Phương Lượng cười lạnh, quay đầu nhìn thanh y nam nhân phía sau, trong lòng bình ổn lại, "Bất quá, ta có một yêu cầu, trong trận đấu này, không cho phép dùng ma thú hỗ trợ."
Đêm qua hắn đã nghe Đông Phương Tuấn nói Khiếu Nguyệt nhận nữ tử này là chủ nhân, hắn biết rõ sức chiến đấu của Khiếu Nguyệt, cho nên cần phải loại trừ khả năng này trước.
Hắn tuyệt đối không thể để nàng thắng!
Đáy mắt Đông Phương Lượng tối tăm, cười lạnh....
"Tốt." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói, "Ta đồng ý!"
Đồng ý?
Nữ nhân này đồng ý yêu cầu của Đông Phương Lượng...
Đám người xôn xao, chấn động, ngay cả Điền Phi và Cố Oanh Oanh cũng kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, trong mắt xẹt qua ý nghĩ sâu xa.
Nàng rốt cuộc có át chủ bài gì mà có thể tự tin như thế? Nếu đổi lại là một người khác, tuyệt đối sẽ không chọn cách này để chứng minh thực lực của mình...
"Hừ!" Đông Phương Tuấn hừ lạnh, nhảy lên lôi đài.
Hắn nghĩ tới tình cảnh đêm qua, trong mắt tràn ngập lửa giận: "Mộ Như Nguyệt, nếu ngươi muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK