Editor: Tường An
“Ngũ diệp châu hoa này là lễ vật hắn tặng cho ta, ta tuyệt đối sẽ không cho bất kì ai, chẳng qua, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, tốt nhất nên kiểm tra lại thân thể mình một chút xem có triệu chứng bệnh gì hay không.”
Lục y nữ tử biến sắc, tái mặt nói: “Ngươi… làm sao ngươi biết?”
Gần đây nàng quả thật cảm thấy sức khỏe có chút vấn đề, cho nên mới vội vàng muốn đột phá đỉnh vương giai, nói không chừng sau khi đột phá có thể tìm ra nguyên nhân…
Nhưng chuyện này nàng không nói cho bất cứ ai, tại sao nhân loại này lại biết?
“Rất đơn giản, ngón tay cái của ngươi biến thành màu đen, thể chất thiên hàn, khi nói chuyện cũng cảm thấy không đủ trung khí, đây là triệu chứng trúng độc.”
Lục y nữ tử theo bản năng đưa tay ra sau lưng, nàng dường như bỗng phát giác ra điều gì, kinh ngạc hỏi: “Trúng độc, sao ta có thể trúng độc?”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: “Nếu ta đoán không sai, gần đây ngươi đang thử luyện chế đan dược đỉnh vương giai Trung hòa đan, loại đan dược này cần một dược liệu là Hắc đinh quả, quả này là một loại quả độc, tiếp xúc ngắn ngủi sẽ không có ảnh hưởng đến thân thể, nhưng ngươi lại tiếp xúc với nó trong một thời gian dài, làm độc khí nhập thể nên mới có hậu quả như hiện tại…”
Giờ khắc này, nữ tử đã thu hồi sự cao ngạo, nhếch môi hỏi: “Có biện pháp nào có thể cứu ta?”
“Biện pháp không phải không có, chẳng qua yêu cầu dược liệu hơi khó khăn…”
“Cô nương, vừa rồi là ta quá vô lễ đắc tội cô nương, nếu cô nương không ngại, có thể đi cùng ta đến giao nhân tộc một chuyến, Trịnh gia chúng ta sẽ chuẩn bị dược liệu cho cô nương.”
Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, làm bộ khó xử nói: “Ta còn có chút việc gấp phải làm, nhưng nếu cô nương đã mời, vậy trì hoãn vài ngày cũng không sao, coi như làm việc tốt đi…”
Nghe vậy, Hỏa phượng phía sau Mộ Như Nguyệt nhịn không được giật giật khóe miệng.
Làm việc tốt?
Loại người ích kỷ như nàng mà vô duyên vô cớ cứu người?
Nàng giúp nữ nhân này còn không phải vì muốn lẫn vào giao nhân tộc, nói mình thành vĩ đại như vậy…
Trong lòng Hỏa phượng hung hăng xem thường Mộ Như Nguyệt một phen, quay đầu nhìn Vô Vong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Vô Vong chủ nhân lúc trẻ cũng tương tự như chủ nhân vậy, vừa âm hiểm lại cường đại…
Chỉ tiếc, Vô Vong chủ nhân đã quên hết ký ức, không biết khi nào mới có thể khôi phục…
Nàng thật chờ mong nam nhân quân lâm thiên hạ trước kia trở lại! Dùng sự cường thế của hắn khiến những người kia thần phục dưới chân…
----------------
Giao nhân tộc ở sâu trong một khu rừng nằm giữa biển khơi, nơi này địa hình phức tạp, bẫy rập vô số.
Đương nhiên, địa hình phức tạp không làm khó được Mộ Như Nguyệt, nàng sở dĩ tìm người dẫn đường là vì nếu không có người trong giao nhân tộc thì không cách nào đi vào được…
Tuy Y Tư là giao nhân nhưng hiện đang bị truy bắt, không thể xuất hiện.
Cũng may tự nhiên xuất hiện một nữ tử giao nhân, Mộ Như Nguyệt mới dễ dàng tiến vào giao nhân tộc như vậy…
Trong giao nhân tộc và thế giới bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau…
Rất khó tưởng tượng, trong khu rừng nằm giữa biển sâu lại có một mảnh đại lục rộng lớn đến thế.
Cảnh sắc như mộng như ảo, vô số giao nhân tuyệt mỹ đang chơi đùa, mái tóc dài màu thủy lam (xanh nước biển) bập bềnh trên mặt nước tạo nên từng đợt gợn sóng…Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK