U Lan quay đầu nhìn nam nhân tóc đỏ cách đó không xa, không biết vì sao, lúc nhìn thấy nam nhân này, trong lòng nàng khẽ run lên.
Nam nhân tóc đỏ như ma, phong hoa tuyệt đại, nhất thời làm nàng quên dời mắt.
U Lan sống nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy nam nhân nào tuấn mỹ đến mức này, bốn chữ "khuynh quốc khuynh thành" cũng khó có thể hình dung.
Nhìn bộ dáng hoa si của U Lan, hơi thở trên người Phượng Kinh Thiên càng thêm lạnh lẽo, tóc đỏ tung bay trong cuồng phong khiến hắn thoạt nhìn giống như một ma đầu.
"Còn để ta nghe thấy ngươi vũ nhục nàng một chữ nữa, ta sẽ giết ngươi!"
U Lan giật mình, sau khi nghe lời nam nhân nói, trong lòng hung hăng ghen ghét Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nàng bất quá là một hồ ly tinh cướp vị hôn phu của thiếu chủ nhà ta mà thôi, ỷ mình có chút tư sắc thì không thèm để thiếu chủ nhà ta vào mắt, người như nàng nhất định sẽ bị ngàn người phỉ báng!"
Bá!
Một tia sáng đỏ hiện lên, mọi người còn chưa thấy rõ tình huống, nam nhân đã xuất hiện trước mặt U Lan, ngón tay thon dài bóp chặt cổ nàng, ánh mắt hung ác, thị huyết tàn nhẫn.
Mọi người đều biến sắc, không ai ngờ tới nam nhân không rõ lai lịch này lại công khai muốn giết người Tiên Y Môn.
Chẳng lẽ hắn ngại mình sống quá lâu?
"Dừng tay!"
Lão giả bên cạnh biến sắc, thanh âm âm trầm lạnh lẽo: "Nơi này là Tiên Y Môn, lập tức buông U Lan ra!"
"Buông nàng ra?" Phượng Kinh Thiên cười lạnh, thanh âm khàn khàn, ngoan tuyệt: "Thả nàng, để nàng tiếp tục vũ nhục nữ nhân ta yêu? Ta đã cho nàng cơ hội rồi, là chính nàng bỏ qua, một khi đã như vậy, ta cũng chỉ có thể khiến nàng chết ở đây!"
Tốt xấu gì thực lực của U Lan cũng là chân nguyên, nhưng hiện tại rơi vào tay nam nhân này, nàng lại không hề có sức chống cự.
Sắc mặt nàng tái nhợt, kinh ngạc nhìn nam nhân giống như ma đầu này, hắn lúc này tựa như một con sư tử cuồng bạo, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng nàng....
"Phượng Kinh Thiên!"
Một thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên.
Kì tích xuất hiện, sát khí trong mắt Phượng Kinh Thiên dần dần biến mất, bàn tay bóp cổ đối phương cũng bất giác buông lỏng, mắt phượng nhìn về phía bạch y nữ tử.
Hắn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra được....
"Phượng Kinh Thiên, ngươi quên lời ta đã nói ngươi sao?" Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn dung nhan yêu nghiệt của nam nhân: "Ngươi sắp ma hóa, máu tươi sẽ chỉ làm ngươi bị kích thích thêm thôi, cho nên, ngươi không thể giết người!"
Giờ phút này, trong mắt nàng hiện lên chút cảm xúc phức tạp.
Tình cảm của Phượng Kinh Thiên quá thâm, quá nồng nhiệt, nàng có chút không chịu nổi, càng không biết nên đối mặt với hắn thế nào....
"Ngươi... lo lắng cho ta, đúng không?"
Đột nhiên, Phượng Kinh Thiên nở nụ cười, phong hoa tuyệt đại, vạn vật xung quanh đều ảm đạm thất sắc trước nụ cười này.
"Ngươi không muốn ta giết người, vậy ta sẽ không giết, ta nghe lời ngươi."
Tim Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, nàng quay đầu đi không dám đối mặt với ánh mắt đầy ý cười của nam nhân, cảm xúc phức tạp trong mắt càng sâu.
Phanh!
U Lan từ trong tay Phượng Kinh Thiên ngã xuống, hai tay giữ lấy cổ mình ho khan không ngừng, sắc mặt tái nhợt.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK