Thanh âm kia tạm dừng nửa khắc, lại tự giễu nói: "Tiêu Vân ta năm đó cũng là một thế hệ thiên tài mà lại sa sút đến nông nỗi này, Tiêu gia Trung Châu chính là một nơi như vậy, cường giả vi tôn, cạnh tranh khốc liệt, vì để ngươi tiến bộ nhanh hơn, ta sẽ truyền thụ tri thức cả đời ta cho ngươi, có được những kinh nghiệm quý báu này, con đường tu luyện của ngươi có thể tránh được phải đi đường vòng, trước khi ngươi đạt tới đỉnh tiên thiên, cơ bản sẽ không phải trải qua bậc trung cấp gì, bất quá trước đó ta hi vọng ngươi có thể học được tuyệt kỹ thành danh của ta, tam trọng hỏa viêm kiếm!"
Thanh âm chưa dứt, một loạt hình ảnh nữa lại hiện ra trước mắt Mộ Như Nguyệt.
Trong hình ảnh đó có một người trẻ tuổi anh tuấn, khuôn mặt có mấy phần tương tự với Tiêu Thiên Vũ, hắn mặc một thân trường bào đỏ thẫm, trong tay cầm một thanh kiếm tỏa ra lửa.
Thông qua hình ảnh này Mộ Như Nguyệt có thể cảm nhận được Tiêu Vân năm đó hăng hái khí phách cỡ nào, ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng lại lưu lạc xuống đồng bằng....
"Tam trọng hỏa viêm kiếm, mỗi lần đánh ra lực lượng sẽ tăng dần, đồng thời sẽ tiêu hao nguyên khí ngày càng nhiều, hiện tại ngươi phải hiểu được một chút, trong vòng ba ngày phải học được tuyệt kỹ này, nếu có thể nắm giữ được tam trọng hỏa viêm kiếm, chiến đấu vượt cấp cũng không phải việc gì khó."
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, truyền thừa của lão tổ tông đúng là đưa than trong ngày tuyết rơi, nếu sớm học được tuyệt kỹ này, có lẽ thời điểm đối kháng với Nam Cung Tử Phượng càng dễ thắng hơn.
Dù sao thực lực nàng hiện tại muốn vận dụng cửu thiên long viêm kiếm, nguyên khí kém xa một đạo công kích này.
Cùng lúc này, trên một sơn mạch, một thi thể nữ tử nằm ở nơi sơn dã, một đám sài lang hổ báo đang phân chia thân thể nàng, một cánh tay đã bị ăn gần hết.
Đám sài lang hổ báo kia không phát hiện, bên cạnh thi thể, một hình người trong suốt lạnh lùng nhìn thi thể bị ma thú xâu xé, khuôn mặt lạnh băng không có biểu tình gì.
Nếu có cường giả ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nữ tử đứng bên cạnh này giống hệt thi thể trên mặt đất....
"Mộ Như Nguyệt, xem ra ngươi cũng không khôi phục kí ức, cửu thiên long viêm kiếm chỉ là trùng hợp mà thôi", nữ tử cười lạnh, đáy mắt hiện lên tia âm độc, "Cho nên lần đánh cược này, ta thắng..."
Đây là cái gọi là tìm đường sống trong chỗ chết.
Nàng từ bỏ thân thể này, lại bảo tồn được linh hồn...
Nói như vậy, võ giả thiên phú còn không thể bảo tồn được linh hồn, nhưng trên thế gian này còn có ngoại lệ, tỷ như lão tổ Phượng gia dùng bảo vật để bảo tồn, còn Nam Cung Tử Phượng kiếp trước vốn có thực lực cường đại, thân thể này chỉ là một chỗ ở tạm thời mà thôi, thân thể tổn hại nhưng không có nghĩa là linh hồn bị hủy diệt.Chỉ cần tìm được một thân thể thích hợp, nàng sẽ sống lại, chính vì Mộ Như Nguyệt chưa khôi phục kí ức nên mới để nàng chui vào chỗ trống...
"Đáng tiếc, thực lực ta tu luyện lâu như vậy", nữ tử khẽ lắc đầu, có chút tiếc hận, than nhẹ một tiếng, "Lần sau nhất định phải tìm một thân thể cường đại hơn, hơn nữa, trước khi chưa có đủ thực lực ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng."
Lần thất bại này nàng nhớ kĩ, nếu không phải quá nóng vội, cũng sẽ không tạo thành kết cục như hiện giờ.
Cho nên, nếu có lần sau, nàng phải chuẩn bị kĩ lưỡng mới có thể đối phó nữ nhân kia....
"Bất quá, ta dù sao cũng đã mượn xác hoàn hồn một lần, hiện tại trong vòng hai tháng phải tìm được một thân thể thích hợp, nếu không sẽ phải biến mất khỏi thế gian này, trước khi chưa đoạt được Vô Trần ca ca, ta không thể chết được! Có lẽ Trung Châu là một lựa chọn tốt, nơi đó thiên tài đông đảo, cường giả vô số, chỉ có thực lực cường đại mới có thể đoạt lại Vô Trần ca ca."
Nữ tử cười lạnh, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, nàng không hề nhìn thi thể mình lần nào nữa, nhẹ nhàng bay đi khỏi nơi này....Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK