Editor: Tường An
Tử Thiên Cảnh cũng nhìn về phía hắn, thời điểm nhìn rõ khuôn mặt phấn điêu ngọc trác kia, hắn khẽ nhíu mày, trong mắt có chút nghi hoặc.
Nghe cô cô nói, lúc rời đi, mẫu thân còn chưa sinh, cho nên cũng không có khả năng sinh ra một đứa bé năm tuổi, nhưng tại sao đứa nhỏ này lại giống phụ thân đến thế?
Đặc biệt là đôi mắt tím kia...
"Cảnh Nhi, chúng ta đi mau", Tử Thược túm chặt tay Tử Thiên Cảnh, bước nhanh về phía Dạ Tư Hoàng, ánh mắt sáng ngời nhìn đối phương, cười nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi tên gì?"
Dạ Tư Hoàng nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tử Thược: "Tư Hoàng."
"Tư Hoàng? Họ Tư?"
Tử Thiên Cảnh ngẩn ra, xem ra tiểu gia hỏa này hẳn không phải là đệ đệ hắn...
"Tiểu gia hỏa này nhỏ như vậy mà thật lạnh lùng." Tử Thược bĩu môi, vừa định sờ sờ cái đầu nhỏ của Dạ Tư Hoàng, hắn lại nghiêng qua một bên tránh đi.
Thanh âm trẻ con mang chút âm trầm: "A di, ta không thích người khác chạm vào ta."
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn dời qua Tử Thiên Cảnh, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc.
Thời điểm hắn ở trong bụng Mộ Như Nguyệt đều ngủ say, chỉ có khi Mộ Như Nguyệt gặp nguy hiểm hắn mới tỉnh dậy, cho nên ngoại trừ Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, hắn không biết những người khác tồn tại.
"Ngươi là ai?" Hàng lông mày đáng yêu nhíu lại, Dạ Tư Hoàng có chút bất mãn nói, "Tại sao ngươi lớn lên lại giống ta?"
Khó chịu!
Thật khó chịu!
Chẳng lẽ tiểu tử này là nhi tử tư sinh của cha?
"Tiểu tử, ngươi nhỏ tuổi hơn ta, cho nên hẳn là ngươi giống ta mới đúng", Tử Thiên Cảnh nhướng mày, lười biếng nhếch môi, "Tư Hoàng là tên thật của ngươi?"
Dạ Tư Hoàng liếc hắn một cái: "Cha ta đặt tên, ngươi nói có phải tên thật hay không? Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì?"
"Tử Thiên Cảnh."
Tử Thiên Cảnh?
Dạ Tư Hoàng càng nhíu mày chặt hơn, nhưng cũng không nói gì. Lúc hắn đang trầm mặc, thiếu niên hung hăng vươn tay vỗ vào đầu hắn.
Dạ Tư Hoàng ngây ngẩn.
Hắn sống lâu như vậy, trước nay chỉ có hắn đánh người khác, vậy mà tiểu tử miệng còn hôi sữa này lại dám đánh hắn?
"Tiểu hài tử thì nên có bộ dáng tiểu hài tử, ngươi nhíu mày trầm tư như vậy rất giống người lớn."
Dạ Tư Hoàng hồi phục tinh thần, gương mặt đáng yêu đỏ bừng: "Ngươi nói ai là tiểu hài tử? Ngươi mới là tiểu hài tử!"
Hắn đã một vạn tuổi, sao có thể là tiểu hài tử? Chẳng qua cái thân thể này đúng là....
Tử Thiên Cảnh đè cổ Dạ Tư Hoàng, kéo hắn vào sát bên người, nụ cười trên môi càng thêm lười biếng, mị hoặc: "Tiểu tử, cha mẹ ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về!"
Nếu là trước đây, có người dám đối với hắn như vậy, hắn sẽ lập tức đại khai sát giới, nhưng lúc này, không biết tại sao trong lòng có tức giận nhưng không muốn đả thương thiếu niên này...
"Cảnh Nhi, đừng dọa tiểu gia hỏa này", Tử Thược vội vàng kéo Tử Thiên Cảnh ra, nhìn kĩ Dạ Tư Hoàng có bị thương hay không, rồi cười nói, "Tiểu Tư Hoàng, Cảnh Nhi gọi ta là cô cô, ngươi cũng gọi ta một tiếng cô cô đi, ta thấy các ngươi lớn lên giống nhau như vậy, hay là kết bái làm huynh đệ đi, thế nào?"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK