Editor: Tường An
"Cửa hàng dược liệu?" hai mắt Lisa sáng lên, "Ngươi muốn luyện dược sao? Chúng ta cũng đi cùng ngươi, thế nào?"
"Được." Mộ Như Nguyệt mỉm cười, gật đầu.
Hiện giờ là giữa trưa, rất ít đệ tử học viện đi lại bên ngoài.
Sau khi vào cửa hàng, Mộ Như Nguyệt bắt đầu vơ vét dược liệu, vì số lượng đan dược nàng muốn luyện chế quá nhiều, chẳng bao lâu trong sọt đã chất đầy dược liệu...
Thanh toán tiền xong, Mộ Như Nguyệt liền phát hiện mình trở nên thật nghèo.
"Xem ra phải nghĩ cách kiếm chút linh thạch."
Nàng khẽ thở dài nhìn cái sọt dược liệu, cười khổ một tiếng, sau đó cất tất cả dược liệu vào nhẫn không gian rồi rời khỏi cửa hàng...
Ai ngờ mấy người bọn họ vừa ra khỏi cửa đã bị một thân ảnh chặn lại.
"Lại là ngươi!" sắc mặt Lisa hơi đổi, phẫn nộ nói, "Ngươi còn chưa đủ? Tại sao lúc nào cũng muốn đối đầu với chúng ta?"
Thiên Diệp nghi hoặc nhìn Đinh Lâm chắn phía trước, khó hiểu hỏi: "Lisa, nàng là ai vậy?"
Lisa hừ một tiếng: "Một người thích khoe khoang, người khác bán cái vòng cổ giá 10 linh thạch trung cấp, nàng vì muốn khoe của, đưa người ta 15 linh thạch trung cấp."
Phụt!
Thiên Diệp bật cười: "Có phải đầu óc nàng có vấn đề hay không?"
"Ngươi..." Đinh Lâm nghe bọn họ nói chuyện, lập tức biến sắc, "Đầu óc các ngươi mới có vấn đề! Lần này ta tới là vì một chuyện!"
Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, hất cằm, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Ngươi có gan tiếp nhận khiêu chiến của ta không?"
Tuy hiện giờ có ít đệ tử đi lại bên ngoài nhưng vẫn có tốp năm tốp ba tụ tập, vừa nghe lời Đinh Lâm nói, mọi người bất giác châu đầu ghé tai bàn luận.
"Nguyệt Nhi!" sắc mặt Y Liên trầm xuống, vẻ mặt nặng nề nhìn Đinh Lâm: "Hình như nàng có chút kì quái..."
"Ngươi đã nhìn ra?" Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Y Liên, thật không ngờ nàng có thể nhìn ra tình trạng thân thể Đinh Lâm hiện giờ.
Nếu nàng không đoán sai, Đinh Lâm đã dùng đan dược cưỡng chế tăng thực lực, loại đan dược này không giống với thượng linh đan, mà nó có kèm theo di chứng nghiêm trọng!
Không ngờ nàng vì muốn tăng thực lực mà mạng cũng không cần...
"Xin lỗi, ta không có hứng thú đấu với ngươi." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Đinh Lâm, lạnh lùng nói.
"Ngươi sợ hãi?" Đinh Lâm biến sắc, cười lạnh nói: "Nếu ngươi sợ thì có thể nhận thua! Có lẽ ta sẽ thâm minh đại nghĩa tha mạng cho ngươi!"
Sợ hãi?
Nghe vậy, Thiên Diệp cười nhạo.
Mộ Như Nguyệt có thể hạ gục một thần tướng cao cấp chỉ trong nháy mắt mà sợ nàng sao? Nữ nhân này thật sự quá tự cao rồi...
"Chúng ta đi."
Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày sau đó giãn ra, thậm chí còn không thèm nhìn Đinh Lâm, nhấc chân đi về phía trước...
"Mộ Như Nguyệt!" Đinh Lâm xoay người trừng mắt Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ nói: "Thật không biết cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi thế nào, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không có! Đúng là không có giáo dưỡng, lúc nào cũng ra vẻ không coi ai ra gì! Ngươi có thể tiến vào học viện Thần chỉ vì gặp may thôi, đừng quá không biết tốt xấu!"
Dứt lời, Đinh Lâm liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt dừng chân, chậm rãi đi về phía mình...
"Thì ra người bức bách người khác tiếp nhận khiêu chiến, chửi bậy trước mặt công chúng giống như người đàn bà đanh đá là có giáo dưỡng, lần đầu tiên ta nghe nói có đạo lý như vậy."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK