Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt lắc đầu, hiện tại Tử Thược đã đi rồi, thôi để sau này hỏi nàng vậy...
Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào lòng, nhìn hai hàng lông mày nàng nhíu chặt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
"Nguyệt Nhi, chúng ta cùng đi tìm bọn họ đi!"
Thân thể Mộ Như Nguyệt chấn động, ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm nghị tà khí của nam nhân, trong đôi mắt tím ngoài ôn nhu, rõ ràng còn có chút lo lắng...
"Ta không sao", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Dù sao Tiểu Bạch cũng là con của long thần, trên đời này có rất ít người có thể giết nó..."
Dạ Vô Trần không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nữ tử, vẻ mặt ôn nhu xen lẫn lo lắng...
"Chúng ta trở về đi, nàng cũng mệt mỏi rồi."
"Được."
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, cố gắng làm bản thân không quá lo lắng...
Vừa mới tiến vào đại sảnh Đậu gia liền nhìn thấy một đám người đang ngồi chờ bọn họ trở về.
Đậu Vi Vi che khuôn mặt sưng đỏ của mình, chỉ vào Mộ Như Nguyệt, nói: "Nãi nãi, chính là nàng, là nàng đả thương ta!"
Phanh!
Lục Liễu hung hăng đập bàn, sắc mặt xanh mét nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nha đầu thúi, ngươi thật quá to gan, ngay cả cháu gái ta cũng dám đánh, đừng tưởng rằng ngươi cứu Quân Nhi là có thể muốn làm gì thì làm, đừng quên thân phận của ngươi!"
Nàng đang muốn tìm một cơ hội đối phó nữ nhân này, không ngờ nhanh như vậy đã có cơ hội đưa tới cửa...
"Cháu gái ngươi?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, cười như không cười nói, "Chẳng lẽ phụ thân nàng là ngươi sinh? Theo ta được biết, huyết mạch Đậu gia chỉ có một, chính là Đậu Tịnh Quân, không biết vị cháu gái này từ đâu ra?"
Lục Liễu biến sắc: "Cháu gái của Đậu gia ta, khi nào đến lượt một người ngoài hỏi? Không sai, Đậu Khuê không phải do ta sinh, thì thế nào? Trong lòng ta, hắn vĩnh viễn là nhi tử của ta! Hơn nữa, hiện tại thân phận của hắn là thiếu chủ Đậu gia!"
"Phải không?" ý cười trên môi Mộ Như Nguyệt càng đậm, "Nếu hắn là nhi tử của ngươi, vậy cũng chính là nhi tử của một nha hoàn, không biết vì sao nhi tử của một nha hoàn lại có thể trở thành thiếu chủ Đậu gia..."
Lúc đầu, Mộ Như Nguyệt băn khoăn Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch rơi vào tay Thiên Ma Môn nên mới tạm thời im lặng, bây giờ nếu đã biết bọn họ không ở Thiên Ma Môn, vậy nàng cũng nên đi thẳng vào vấn đề...
Sắc mặt Lục Liễu trắng bệch, gắt gao lắc đầu.
Không! Không thể nào, vì sao nữ nhân này biết bí mật này?
"Lục Liễu." Mộ Như Nguyệt gọi tên thật của nàng ta, đáy mắt âm u, thâm thúy: "Ta nói đúng chứ?"
Thân thể Lục Liễu lảo đảo vài cái, tức đỏ mặt, quát lớn: "Làm càn! Ngươi dám vu oan bổn phu nhân, gia chủ, ngươi đừng tin lời nàng nói!"
Nha đầu đáng chết này, sớm biết như thế, nàng hẳn là nên nhanh chóng giải quyết nàng ta.
Có điều, không biết là ai nói với nàng ta chuyện này, Đậu Tịnh Quân có biết chuyện này hay không?
"Lục Liễu?" Đậu Lâm nhíu chặt mày, "Không phải nha hoàn Lục Liễu kia đã chết sao? Mộ Như Nguyệt, ngươi nói lời này là có ý gì?"
Mộ Như Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Đậu Lâm: "Có ý tứ gì? Ngươi hẳn là nên hỏi vị phu nhân bên cạnh ngươi kìa..."
"Ngươi..."
Lục Liễu tức giận trừng mắt Mộ Như Nguyệt, vừa dời mắt liền đối diện với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Đậu Lâm, tim Lục Liễu lập tức run lên.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK