Editor: Tường An
Thiên Diệp làm như vậy cũng có dự tính riêng của nàng.
Nàng muốn khiến Tiêu Vũ là thần vương sơ cấp cho rằng nàng mới chỉ là một thần tướng trung cấp, sau đó trong trận khảo hạch kế tiếp Tiêu Vũ mới tự đến khiêu chiến với nàng.
Mà nàng, muốn nhân trận chiến đó rửa mối nhục năm xưa!
Làm Tiêu Vũ hiểu rõ nàng không phải chỉ biết dựa vào thân phận công chúa hoàng gia!
Mộ Như Nguyệt nhìn ra ý nghĩ trong lòng Thiên Diệp, cười nhạt nói: "Ta ủng hộ hành động của ngươi, cho nên ta sẽ không giúp ngươi đối phó Tiêu Vũ, kẻ thù của ngươi nên để chính ngươi động thủ."
Thiên Diệp khẽ nhấp môi, không nói lời nào.
Nếu chỉ là vì Tề Mặc, nàng sẽ không động thủ với Tiêu Vũ, bởi vì nàng đã bỏ qua nam nhân kia.
Nhưng Tiêu Vũ ngàn không nên vạn không nên gây phiền toái cho nàng, còn đối phó với bạn cùng phòng của nàng, trong suốt một năm này, ba người đã không ít lần bị Tiêu Vũ hãm hại, chỉ vì kỹ không bằng người mà phải nhịn xuống...
"Ngươi nói cái gì?" trong phòng, Chu Mẫn đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt rét lạnh, "Mộ Như Nguyệt đã trở lại? Đám người ở Phong Bắc bình nguyên không giết nàng?"
Chẳng lẽ nàng không hoàn thành nhiệm vụ mà tùy tiện tìm một chỗ nào đó để trốn?
Chu Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Một thần tướng bị phái đến Phong Bắc bình nguyên, các thế lực ở đó nhất định sẽ không buông tha cho nàng....
"Sư phụ, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?"
Tiêu Vũ nhíu mày, cực kì không cam lòng nhưng lại không thể làm gì.
"Yên tâm đi, sắp tới còn có khảo hạch, nhất định sẽ phải thi đấu, đến lúc đó ta có thể tìm người lấy mạng nàng!"
Đáy mắt Chu Mẫn xẹt qua một tia âm lãnh, lúc nhìn Tiêu Vũ lại lộ vẻ từ ái giống như đang nhìn nữ nhi của mình...
Nhưng Tiêu Vũ không phát hiện điều này, nàng còn đang mãi suy nghĩ cách giải quyết bốn nữ nhân đáng ghét kia.
Phải biết rằng, thời gian này Tề Mặc thường xuyên theo đuổi Thiên Diệp, nhìn bạn trai mình theo đuổi nữ tử khác làm nàng cực kì khó chịu, hận không thể giết Thiên Diệp!
Tiêu Vũ cắn chặt môi, bất luận thế nào nàng cũng để nữ nhân kia có được Tề Mặc.
---------------------
Sáng sớm hôm sau, trên quảng trường học viện có rất đông người tụ tập.
Tất cả mọi người đều châu đầu ghé tai bàn luận, ánh mắt thường xuyên liếc về phía Mộ Như Nguyệt cách đó không xa...
"Nàng chính là Mộ Như Nguyệt ở chung kí túc xá với Thiên Diệp?"
"Đúng vậy, ta đã gặp nàng trong khảo thí nhập học một năm trước, nhưng không phải nàng đã bị Chu Mẫn trưởng lão phái đến Phong Bắc bình nguyên sao? Chẳng lẽ cũng vì mấy thế lực ở đó quá cường đại nên bị bọn họ đuổi về?"
"Ha ha, ta nghe được một vài tin tức, nghe nói sau khi Chu Mẫn trưởng lão giao nhiệm vụ cho nàng, nàng cũng không đến Nam Dương quận mà tùy tiện tìm chỗ trốn, chờ đến khảo hạch cuối kì mới trở về!"
"Thật hay giả? Vậy không phải là lừa gạt Chu Mẫn trưởng lão sao? Không sợ Chu Mẫn trưởng lão tính sổ?"
"Đương nhiên là thật, tin này là người trong phủ Chu Mẫn trưởng lão truyền ra, nếu Chu Mẫn trưởng lão đã phái nàng đi làm nhiệm vụ, tất nhiên sẽ cho người giám sát nàng, cho nên tin này hẳn không phải là giả."
Thực tế, Chu Mẫn không hề phái người giám sát Mộ Như Nguyệt.
Bởi vì Chu Mẫn cho rằng Mộ Như Nguyệt đến đó sẽ không thể sống tốt, cho dù không chết cũng sẽ bị bọn họ khi dễ thê thảm, cần gì phải lãng phí nhân lực giám sát nàng?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK