"Nguyệt Nhi, nàng có nhi tử liền quên phu quân, huống chi nhi tử còn chưa sinh ra mà nàng đã bất công như vậy, chờ sau này sinh hắn ra còn thế nào nữa? Ta không quản nhiều như vậy, trong lòng nàng, ta phải xếp thứ nhất, hắn chỉ có thể xếp thứ hai!"
Xoẹt!
Dạ Vô Trần xé nát quần áo nữ tử, miệng nóng lưỡi khô nhìn nữ tử dưới thân, đáy lòng càng xao động mãnh liệt.
"Dạ Vô Trần!!!" Mộ Như Nguyệt phẫn nộ trừng mắt nam nhân, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nương tử, ta không nhịn được nữa, cho nên nếu nàng muốn trừng phạt vi phu thì chờ sau khi xong chuyện rồi nói, đến lúc đó nàng đánh mắng hay phạt ta quỳ ván giặt đồ vi phu đều nhận."
Nói xong, nam nhân cúi đầu hôn lên môi nàng, nuốt hết mấy lời nàng định nói, sau đó vung tay lên, kéo màn, cùng nữ tử hợp thành một thể....
Ánh trăng bao phủ viện trưởng lão, vẻ mặt Võ Nghi do dự, thật lâu sau, hắn đứng bật dậy, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan.
"Không được, ta không quản được nhiều như vậy!"
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, nha đầu kia là Nguyệt Tôn nhất định sẽ không bỏ qua hắn, tiên hạ thủ vi cường
(ra tay trước chiếm lợi thế), nếu nói chuyện này cho mấy thế lực kia, bọn họ nhất định sẽ phái người tới tiêu diệt nàng.
"Nha đầu, đừng trách ta bất nhân, tất cả đều là ngươi bức ta, ta muốn sống, chỉ có thể làm ngươi biến mất!!!"
Đáy mắt xẹt qua tia âm ngoan, Võ Nghi cười lạnh.
"Phải không?" Đúng lúc này, một thanh âm đạm nhiên truyền đến, Võ Nghi cả kinh nhảy dựng lên.
"Ai? Là ai?"
Võ Nghi khẩn trương nhìn xung quanh, lúc nhìn lên không trung, con ngươi hơi co rụt lại, thân ảnh bạch y tuyệt thế lọt vào mắt hắn....
Dưới ánh trăng, bạch y nhẹ bay, đối lập với bầu trời đêm.
Nàng đứng trên không trung, khóe môi mỉm cười, nhưng trong đôi mắt đen tràn đầy hàn ý, không biết là vì ánh trăng quá lạnh lẽo hay vì nguyên nhân gì khác, quanh thân nữ tử bao phủ một tầng hàn khí.
Võ Nghi hoảng sợ trợn to mắt, thân thể nhịn không được run lên: "Ngươi... Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Đương nhiên tới đây là để..." nữ tử cười nhạt, "Loại bỏ mối họa về sau! Câu nói vừa rồi của ngươi không sai, vì mạng sống của mình, chỉ có thể làm người khác biến mất, cho nên, vì ta còn sống trên đời này nên chỉ có thể ủy khuất ngươi..."
Nàng tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào uy hiếp mình.
Võ Nghi run rẩy lui về phía sau hai bước, thân thể không cẩn thận đụng vào tấm bình phong làm nó đổ xuống.
Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt nhìn Võ Nghi, khẽ quát: "Viêm Tẫn, chuyện tiếp theo giao cho ngươi."
"Ha ha!" một tiếng cười khí phách bỗng phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.Nam nhân một thân hắc y lẳng lặng đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, đôi mắt thâm thúy khí phách như sao trời.
"Nha đầu, cứ giao lão nhân này cho bản tôn là được, hắn liên tiếp phạm phải sai lầm, hiện tại cũng nên bị giáo huấn một chút."
"Tốt." Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, nhìn về phía bầu trời đêm, nhàn nhạt nói: "Ta không muốn giữ lại người sống."
Đối với loại người như Võ Nghi, nếu không giết hắn, hắn sẽ tìm mọi cách trả thù ngươi, cho nên, vì khiến hắn câm miệng, chết là cách tốt nhất...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK