Không thể cùng lúc bắt được cả cá và gấu, cho nên nàng nhất định không có khả năng biến thái như vậy!
"Lâm Dịch đại sư", Đông Phương Lượng đảo mắt về phía Lâm Dịch đứng phía sau, cung kính nói, "Kế tiếp làm phiền ngươi!"
Lâm Dịch thản nhiên gật đầu, vẻ mặt kiêu căng lộ vẻ khinh miệt, cũng không có ý kiến gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Yên tâm, ta sẽ không thua!"
Một đan dược sư đỉnh phàm giai sao có thể bại trong tay một tiểu nha đầu?
Khí thế trên người Dạ Vô Trần chậm rãi thu lại, nhưng hàn ý trong mắt vẫn không biến mất, hắn phất tay áo đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, khẽ cau mày nói: "Dù nàng từ chối trận tỷ thí này, ta cũng có thể khiến những người đó nguyện trung thành với nàng."
Thanh âm của hắn thật nhỏ nhẹ, chỉ có một mình Mộ Như Nguyệt có thể nghe thấy.
Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: "Nhưng mà, không thể mọi việc ta đều ỷ lại chàng, Vô Trần, ta phải dùng chính thực lực của mình làm những người đó thần phục ta! Đương nhiên, trong số đó không có Đông Phương gia tồn tại!"
Nghĩ đến những tổn thương mà Khiếu Nguyệt đã từng phải chịu, tim Mộ Như Nguyệt khẽ đau, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại...
Những người này đã từng mang lại đau đớn cho Khiếu Nguyệt, hôm nay nàng sẽ trả lại cho bọn hắn gấp bội!
"Nha đầu, ta vốn dĩ không muốn khi dễ tiểu bối, nhưng hành vi của ngươi thật sự quá kiêu ngạo, còn giết đệ tử Đông Phương gia, cho nên ta cũng chỉ có thể hạ thấp thân phận, giáo huấn ngươi một chút, hi vọng lần sau ngươi có thể hiểu rõ, minh châu không thể sánh bằng nhật nguyệt!"
Ánh mắt Lâm Dịch hơi trầm xuống, khuôn mặt già nua lộ vẻ lạnh nhạt.
Trong mắt hắn, Mộ Như Nguyệt chỉ là một đan dược sư nhỏ bé không đáng kể mà thôi, dù không luyện chế đan dược đỉnh phàm giai hắn cũng có thể thắng nàng!
Bất quá, lúc này Lâm Dịch dự định sẽ dùng thuật luyện đan cường đại nhất của mình, chỉ có như vậy mới hung hăng dọa sợ nữ tử này.
Làm nàng hiểu rõ, không phải bất kì ai cũng có thể xem thường!
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Ta cần một ít dược liệu, phiền Đông Phương gia các ngươi chuẩn bị một chút."
"Vì sao?" Sắc mặt Đông Phương Lượng trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
"Đương nhiên các ngươi cũng có thể không chuẩn bị, bất quá như vậy không phải là ta không muốn tỷ thí mà là các ngươi không thỏa mãn điều kiện để tỷ thí, không có dược liệu làm sao ta luyện chế đan dược?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, cười như không cười nói, "Ngươi nên biết, ta rất nghèo, không có nhiều tiền để mua dược liệu."
Nghèo?
Âu Dương Vân Cẩm giật giật khóe miệng.
Những loại đan dược nàng đưa cho Âu Dương gia, tùy tiện lấy ra một viên cũng có thể bán được giá cao. Nhưng mà nữ tử này lại còn ở đây than thở mình nghèo...
"Hừ!" Đông Phương Lượng hừ lạnh, nói: "Ngươi muốn dùng cái cớ này để cự tuyệt? Đáng tiếc, nếu ngươi đã đáp ứng rồi thì không thể cự tuyệt được nữa, người tới, lấy giấy bút ra cho nàng viết danh sách dược liệu."
Dứt lời liền có người mang giấy bút ra, Mộ Như Nguyệt liền viết ra một số tên dược liệu, Đông Phương Lượng vốn cho rằng nàng chỉ yêu cầu mấy loại dược liệu bình thường, ai ngờ lúc nhìn thấy danh sách dược liệu, nhịn không được co giật khóe miệng.
Mấy loại này có loại nào không phải trên vạn năm? Dù là Đông Phương gia, nếu muốn lấy ra những dược liệu này cũng sẽ hung hăng đau lòng một trận.
"Lâm Dịch đại sư, ngươi xem xem." Đông Phương Lượng đưa tờ giấy cho Lâm Dịch, nhíu mày hỏi, "Ngươi có nhận ra nàng muốn luyện chế loại đan dược nào không?"
Lâm Dịch tiếp nhận tờ giấy, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc, chợt lắc lắc đầu: "Mắt ta vụng về, thật sự nhìn không ra."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK