Nam Cung Tử Lan nao nao, nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương, cắn cắn môi, khẽ gật đầu, nói: "Sư phụ, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi."
Tử Thược không nói thêm gì nữa, nàng vẫy vẫy tay, sau đó biến mất trước mặt Nam Cung Tử Lan...
Chuyện lần này đã hoàn thành, nàng cũng sẽ theo bọn họ rời khỏi Vô giới, kế tiếp sẽ khiến nữ nhân Tử Phượng kia trả lại món nợ năm đó....
Mấy chuyện tiếp theo rất đơn giản, các đại gia tộc đều phái người đến Âu Dương gia, nguyện ý lấy Âu Dương gia đứng đầu, thần phục Mộ Như Nguyệt.
Bất luận thế nào, Mộ Như Nguyệt là một đan dược sư thiên giai sơ cấp, chỉ một thân phận này đã đủ khiến người ta chấn động rồi, huống chi còn có Tử Thược là đồ đệ của Vân Di Thiên Tôn.
Cho nên, kết quả này cũng nằm trong dự đoán của mọi người.
Còn Đông Phương gia đã trở thành quá khứ, dù chuyện ngày ở đại hội oanh động khắp Vô giới nhưng chung quy sẽ có một ngày, phai nhạt đi trong mắt người đời...
Trong nắng sớm, nam nhân khoanh tay mà đứng, tóc bạc như tơ lụa lất phất trong gió, dung mạo hắn tuấn mỹ đến mức khiến người ta hoảng hốt, tựa như nhìn thấy thần tiên cưỡi mây mà đến.
Trên mặt nam nhân hàm chứa ý cười nhàn nhạt, trong đôi mắt thanh lãnh tựa như có đóa hoa mới nở, nhìn nữ tử từ ngoài đi vào.
"Xem ra, ngươi đã hoàn thành chuyện ở nơi này."
Mộ Dung Thanh Sơ đảo mắt qua Dạ Vô Trần bên cạnh, cười nhạt, thanh âm mềm nhẹ như gió, dễ nghe khiến người ta quên hết ưu phiền.
Bất kì ai nhìn thấy nam nhân này đều không thể bỏ qua, hắn tuấn mỹ mà thanh lãnh, giống như nhìn từ bất kì góc độ nào đều hấp dẫn ánh mắt mọi người.
(Cái này gọi là đẹp hoàn hảo, không có góc chết nè)
"Mộ Dung Thanh Sơ, ngươi rốt cuộc đã tới", Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói, "Ta ở đây đợi ngươi thật lâu, không biết hiện tại có thể rời khỏi đây chưa."
Mộ Dung Thanh Sơ cười nhẹ, xung quanh tựa như trăm hoa nở rộ, phồn hoa tựa cẩm, phụ họa cho hắn càng thêm rực rỡ lóa mắt.
"Lần này ta tới chính là để dẫn các ngươi rời đi, sắp đến đại hội y tiên rồi, ngươi cũng nên trở lại Trung Châu, bất quá bây giờ sẽ thông qua một con đường khác trở về, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng?"
Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt, cười nhạt nói: "Đi thôi, ta đã trải qua một lần rồi, còn lo lắng mấy vấn đề này sao?"
Huống chi, lần này cũng không phải chỉ có một mình nàng...
Hiện tại điều duy nhất khiến nàng không yên tâm chỉ có Mặc Khê ở sơn mạch ma thú...
Nghĩ đến thiếu niên nhu nhược kia, Mộ Như Nguyệt bất giác thở dài, có lẽ lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
"Mộ cô nương", Âu Dương Vân Cẩm hơi sửng sốt, nhíu mày nói, "Chúng ta có phải đi cùng các ngươi hay không?"
"Không cần", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Nơi chúng ta sắp đi là một nơi gọi là đại lục Trung Châu, thời gian ở đó khác với ở nơi này, trong khoảng thời gian này ta đã chuẩn bị đầy đủ đan dược rồi, các ngươi cũng đã dùng bất lão đan, mọi người đều biết, một người khi đã tiến vào thời kì lão hóa, phương diện thể chất cũng sẽ suy giảm, cho nên ta sẽ giúp các ngươi bảo trì dung mạo và thể chất hiện tại, chỉ có như vậy mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất."
"Nhưng mà..." Âu Dương Vân Cẩm chần chờ một chút, "Lần này ngươi rời đi, khi nào mới có thể trở lại?"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK