Ánh nắng xuyên qua nhánh cây, chiếu trên dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt, để lại những mảng sáng loang lổ.
Lúc này, nữ tử nhắm mắt khoanh chân, nhàn nhạt nguyên khí bao phủ thân thể nàng, thông qua lỗ chân lông hấp thụ vào cơ thể, tụ lại ở đan điền.
Thời gian dần dần trôi qua...
Lúc mọi người cảm thấy nghỉ ngơi tốt rồi, trên đỉnh đầu Mộ Như Nguyệt đột nhiên nổi lên cuồng phong...
"Đây là..." Lisa ngẩn ra, vui mừng nói, "Nguyệt Nhi đột phá?"
Tốt quá, nàng rốt cuộc đột phá thần tướng trung cấp!
Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn cuồng phong trên đỉnh đầu Mộ Như Nguyệt xuất hiện một cỗ lực lượng từ từ dung nhập vào cơ thể nàng.
Một lúc lâu sau, nữ tử chậm rãi mở mắt ra, thở phào một hơi.
"Đến nơi này lâu như vậy, cuối cùng cũng đột phá rồi..."
"Thần tướng trung cấp?" Tiêu Vũ bĩu môi, cười duyên nói, "Ta nên chúc mừng ngươi đột phá hay cười nhạo ngươi đến bây giờ mới chỉ là một thần tướng trung cấp? Loại thiên phú này thật sự quá kém! Nếu có thể vào học viện cũng chỉ là nhân vật ở tầng thấp nhất, có điều, ta cũng chúc mừng ngươi một tiếng, nếu lúc này thực lực ngươi vẫn là thần tướng sơ cấp chỉ sợ không cách nào thông qua khảo thí..."
Thiên Diệp hừ lạnh: "Hiện tại nàng không bằng ngươi, nhưng ngươi làm sao biết nàng vẫn sẽ luôn kém ngươi? Ngươi cũng quá tự tin rồi, ta nói cho ngươi biết, nếu ta có thể vào học viện, nhất định có thể dẫm đạp ngươi dưới chân! Làm ngươi hiểu ra ngươi thua ta không chỉ là thân phận, những mặt khác cũng kém quá xa!"
Sắc mặt Tiêu Vũ lập tức âm trầm.
Thân là thiên tài xuất thân từ vùng quê nhỏ, thân phận vẫn luôn là nỗi đau trong lòng nàng! Cho nên nhiều năm qua, vì muốn quên đi địa vị thấp hèn của mình, nàng chưa từng trở về nhà lần nào, tựa như làm vậy có thể vứt bỏ cái thân phận thấp hèn kia...
Nhưng hiện tại lại bị Thiên Diệp nói trắng ra.
"Thiên Diệp, chỉ sợ ngươi không có cơ hội vượt qua ta", Tiêu Vũ cười lạnh, "Ngươi cũng không có cơ hội tiến vào học viện, hơn nữa... Dù ngươi vào được thì sao chứ? Tề Mặc vĩnh viễn sẽ không thích loại nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh như ngươi, điểm này, ngươi vĩnh viễn thua ta!"
Thiên Diệp hất cằm, kiêu ngạo nói: "Cái loại tra nam như hắn, ngươi thích thì cứ lấy đi, trước kia bản công chúa mắt mù mới có thể nhìn trúng hắn, hiện tại mắt bản công chúa đã sáng lại rồi, không bao giờ để hắn vào mắt nữa, còn ngươi... sở dĩ có được, chẳng qua là rác rưởi bản công chúa không cần mà thôi!"
Lúc nói lời này, trái tim Thiên Diệp giống như bị kim đâm, nhịn không được khẽ nhíu mày.
Tình cảm nhiều năm, làm sao có thể nói buông là buông được, mặc dù nam nhân kia đã khiến nàng hoàn toàn thất vọng...
Nhưng nàng có cao ngạo của nàng, sẽ không yếu thế trước mặt kẻ địch! Cho dù ép buộc, nàng cũng sẽ buộc bản thân hoàn toàn quên hắn, coi hắn như rác rưởi mà đối đãi!
Tiêu Vũ biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo: "Thiên Diệp, ngươi là công chúa cũng chẳng có gì ghê gớm, trong học viện này, địa vị của ngươi không bằng ta! Hi vọng ngươi nhớ kĩ những lời mình nói hôm nay, sau này đừng hối hận mới tốt!"
"Ha ha!" Thiên Diệp cười phá lên, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không dây dưa tên tra nam kia nữa, càng sẽ không... hối hận vì hắn! Chúng ta tiếp tục xuất phát đi, trong vòng nửa tháng ta nhất định lấy được Hỏa long quả, tiến vào học viện!"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK