Sắc mặt Mộ Như Nguyệt rốt cuộc cũng có chút biến hóa, dù là ai cũng không ngờ Tiêu gia lại giam cầm một mãnh thú cường đại như thế, mặc dù mãnh thú này không mạnh bằng thời kỳ thượng cổ, khi đó thực lực của nó đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
"Thịt người thật tươi ngon."
Thao Thiết hít một hơi, lộ ra nụ cười trẻ con, nhưng nụ cười như vậy xuất hiện trên khuôn mặt xấu xí kia chỉ làm người ta sởn tóc gáy....
"Ta đã lâu không được nhấm nháp thịt người rồi, nếu đã vậy, ta cũng không khách khí."
Thân hình Thao Thiết chợt lóe, đánh về phía Mộ Như Nguyệt.
Uy áp cường đại từ thân thể kia phát ra khiến Mộ Như Nguyệt không cách nào thở dốc, Viêm Tẫn cùng Tiểu Bạch ở trong đan thư đều nôn nóng, nhưng lại không có bất kì biện pháp nào....
"Thao Thiết, ngươi thật to gan, ngay cả cơ thể mẹ bản đế vừa mới tìm được cũng dám đánh!"
Bỗng nhiên, một thanh âm non nớt không biết từ đâu truyền đến, Thao Thiết cả kinh, toàn thân cương cứng giữa không trung, lông tơ dựng đứng, ánh mắt hoảng sợ.
Thanh âm này, còn có khí phách như thế....
Sao... sao có thể? Sao gia hỏa kia có thể còn sống?
"Thao Thiết, nếu ngươi dám động đến nàng, chờ sau khi bản đế ra ngoài chắc chắn sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Ngay cả lão cha ngươi cũng không bảo hộ được ngươi! Lập tức cút ngay cho bản đế!"
Hai mắt Thao Thiết trợn to, nỗi sợ hãi mãnh liệt làm nó run rẩy.
Là hắn!
Là tên quái vật kia! Tại sao? Tại sao quái vật kia lại ở chỗ này?
Tuy quái vật kia còn phải mất mấy năm nữa mới ra, nhưng trong mấy năm đó mình phải sống trong lo lắng đề phòng, sống như vậy quả thật là sống không bằng chết a!
"Không!" Thao Thiết thét chói tai, hoảng sợ nhìn Mộ Như Nguyệt, "Không cần lại đây, ngươi đừng tới đây..."
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, ngạc nhiên nhìn Thao Thiết, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, Thao Thiết không hề do dự liền chạy trốn.
Tốc độ kia thật giống như có người ở phía sau đuổi giết hắn...
"Ta làm cái gì?" Mộ Như Nguyệt ngây ngốc nhìn theo thân ảnh Thao Thiết chạy trốn, "Hình như ta chưa làm gì nha, hắn có cần sợ hãi vậy sao?"
Chẳng lẽ mình lớn lên quá khủng bố?
"Thôi, trong thời gian này tiếp tục tu luyện vậy."
Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, thu hồi tầm mắt, sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhưng mà một màn khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra....
Vô số nguyên khí xuất hiện xung quanh nàng, nồng đậm thành một màn sương trắng, cho dù phòng tu luyện trong học phủ cũng không có nguyên khí nồng đậm như vậy, không cần tu luyện, những nguyên khí đó cũng tự động tiến vào thân thể nàng....Nhưng cũng không phải tất cả nguyên khí đều bị nàng hấp thu, còn có một số tiến vào bụng nàng, sau đó biến mất vô ảnh vô tung.
Mộ Như Nguyệt nâng tay vuốt ve bụng, nhíu chặt mày: "Đây là có chuyện gì? Vì sao ta cảm thấy hài tử trong bụng cũng tu luyện?"
Sao có thể? Một hài tử còn chưa sinh ra tu luyện thế nào được?
Hơn nữa, mang thai đến bốn tháng là bụng đã bắt đầu lộ ra, nhưng mà bụng của Mộ Như Nguyệt lại vẫn bình thản như cũ, bình thản đến mức không giống như có một sinh mệnh tồn tại bên trong....
"Có lẽ lai lịch đứa nhỏ này không đơn giản, nếu có thể gặp Mộ Dung Thanh Sơ thì có thể biết hắn rốt cuộc có lai lịch gì rồi."
Quan trọng nhất là, vừa rồi rõ ràng không phải Thao Thiết sợ nàng, ngoại trừ nàng nơi này không có ai khác, chẳng lẽ là vì đứa nhỏ này?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK