Hoàng đế biến sắc, phẫn nộ quát lớn: "Hoàng hậu, đứa cháu sớm ba chiều bốn tiểu thiếp kia làm sao xứng đôi với nàng?"
Huống chi cô nương này là Âu Dương Vân Cẩm nhìn trúng, cháu nàng làm sao có thể xứng đôi?
Hoàng đế cẩn thận nhìn về phía Âu Dương Vân Cẩm, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt đối phương trầm xuống, trong lòng lộp bộp.
"Bệ hạ", Hoàng hậu cắn môi, đáy mắt tối tăm, "Cháu trai thần thiếp tuy có vô số tiểu thiếp nhưng mà nam nhân nào không có nhiều tiểu thiếp? Có nhiều nữ tử nguyện ý đi theo hắn chứng tỏ hắn rất có mị lực, huống chi cháu ta là thiếu niên anh tài, để nàng trở thành thê tử của hắn cũng không ủy khuất nàng."
Ngụ ý là, người chịu ủy khuất không phải Mộ Như Nguyệt mà là cháu nàng...
Hoàng hậu nương nương ngước mặt nhìn Mộ Như Nguyệt, ưu nhã cười nói: "Mộ cô nương, không biết ngươi có nguyện ý gả cho hắn không? Dù ngươi dung mạo tuyệt sắc, nhưng trên đời này chú trọng nhất là thân phận, ta biết ngươi và Thần Nhi có quan hệ không rõ, nhưng dù sao hắn cũng là Thái tử, nếu muốn trở thành thế tử phi, nhất định phải có gia thế cường đại."
Lời nàng nói rất rõ ràng, gia thế ngươi không xứng với Thái tử, còn Quỷ Vương bên cạnh lại bị nàng bỏ qua.
Tuy hai người đến cùng nhau nhưng cũng không nói lên được điều gì, huống chi trên phố đã sớm có lời đồn đãi Quỷ Vương chỉ thích nam sắc, sao có thể động tâm với nữ tử?
Quan trọng hơn là Quỷ Vương bất quá là một Vương gia khác họ thôi, dù thế nào cũng không thể lớn hơn hoàng quyền.
Cho nên, Hoàng hậu rất tự tin, nữ nhân này tuyệt đối không dám cãi lại ý chỉ của nàng, muốn gả cho Thái tử, muốn câu dẫn bệ hạ, đúng là người si nói mộng!
Hoàng đế tức xanh mặt, nhất thời không nói được lời nào.
Nguyên nhân là vì hắn còn chưa kịp hồi phục tinh thần, cứ như vậy, Hoàng hậu liền cho rằng bệ hạ cũng không có ý ngăn cản, trong lòng vui vẻ, phân phó: "Người tới, truyền ý chỉ của bổn cung, tứ hôn Mộ Như Nguyệt cho Liễu gia Liễu Lâm."
Nghe được lời Hoàng hậu nói, đáy mắt Liễu Ngọc xẹt qua một tia sáng.
Chỉ cần nữ nhân kia bước vào Liễu gia, nàng có rất nhiều biện pháp khiến nàng ta sống không bằng chết!
Chát!
Một âm thanh thanh thúy vang lên giữa yến hội.
Hoàng hậu chấn động, che mặt mình, ánh mắt không dám tin nhìn Hoàng đế.
Mấy năm gần đây dù bệ hạ không thích nàng nhưng vẫn tôn trọng như khách, bây giờ lại vì một nữ nhân mà đánh nàng...
Nàng cắn môi, vội vàng quỳ xuống, hai mắt rưng rưng nói: "Bệ hạ, thần thiếp biết sai!"
"Biết sai?" Hoàng đế cười lạnh, "Không biết Hoàng hậu sai ở chỗ nào?"
"Ta..."
Hoàng hậu ngẩn ra một chút, nói thật, nàng cũng không biết mình làm sai cái gì, nếu nói lý do bệ hạ đánh mình, vậy chính là không muốn Mộ Như Nguyệt gả cho Liễu Lâm.Nói vậy, hắn thật sự thích con hồ ly tinh kia?
Nghĩ đến kết quả này, trong lòng Hoàng hậu đau xót, nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, nàng hít sâu một hơi, cắn chặt môi không nói tiếng nào.
"Hoàng hậu, xem ra ngươi thật sự không biết mình sai ở đâu!" Ánh mắt Hoàng đế âm trầm, nghiêm túc nói, "Tuyên ý chỉ của trẫm, hủy bỏ tư cách làm mẫu hậu của Hoàng hậu, chuyển tên Thái tử điện hạ trở về là nhi tử của Mẫn quý phi quá cố, lột bỏ mũ phượng của Hoàng hậu, biếm vào lãnh cung, còn Mẫn quý phi phong làm Mẫn Hiếu Hoàng hậu!"
Toàn thân Hoàng hậu đông cứng, kinh ngạc trợn to mắt, thân thể hung hăng run rẩy, nước mắt chảy dài trên dung nhan tinh xảo.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK