Sắc mặt thành chủ trầm xuống, hắn vốn cho rằng chuyện này cực kì dễ dàng, không ngờ nữ nhân này lại cãi lệnh hắn!
"Cô nương, không biết cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi thế nào mà không có tu dưỡng như thế! Sử Hồn ta là thành chủ Thiên Hoàng phủ, đây chính là mệnh lệnh của ta, ngươi không muốn cũng phải đáp ứng!"
Thần sắc Sử Hồn càng thêm âm trầm, ánh mắt ẩn chứa cuồng phong kinh người.
"Người có tu dưỡng thì sẽ không chỉ trích người khác không có tu dưỡng... càng không tự cho là đúng như thế!" Mộ Như Nguyệt nhún vai, quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, "Vô Trần, có người muốn tổn thương nhi tử chúng ta..."
Dạ Vô Trần nhìn về phía Sử Hồn, ngữ khí lạnh lẽo: "Giết!"
Giờ khắc này, Dạ Vô Trần không quan tâm đến việc có thể rời khỏi Thiên Hoàng phủ hay không, nếu hắn dám can đảm động đến Dạ Tư Hoàng thì chỉ có một kết cục.
Chết!
"Ha ha ha!" Sử Hồn cười phá lên, "Dựa vào các ngươi mà đòi giết ta? Cũng không nhìn lại xem mình có bao nhiêu năng lực, huống chi nơi này là Thiên Hoàng phủ! Tiểu tử, ta vốn thấy ngươi năng lực hơn người, muốn mời ngươi làm con rể của Thiên Hoàng phủ nhưng ngươi lại cuồng vọng như thế, nếu ngươi chịu xin lỗi ta, giao trái tim của hài tử kia ra, giết nữ nhân bên cạnh ngươi thì ta có thể xem xét lại lần nữa, nếu ngươi trở thành con rể của Thiên Hoàng phủ ta, hoành hành trên Đông Đảo này cũng không có vấn đề gì!"
Sử Hồn rất tự tin, nguyên nhân là vì nhiều năm nay Thiên Hoàng phủ không qua lại với thế giới bên ngoài, dân chúng trong thành đều kính sợ hắn, cho nên Sử Hồn vẫn luôn cho rằng, chỉ cần là người ở Thiên Hoàng phủ thì nhất định phải nghe lệnh của hắn!
"Con rể của Thiên Hoàng phủ?" Dạ Vô Trần nhếch môi, cười âm trầm: "Xin lỗi, dù có cho ta cả thế giới này cũng không sánh được với thê tử của ta, càng đừng nói... chỉ là một Thiên Hoàng phủ hèn mọn này!"
Sử Hồn biến sắc, tiểu tử thúi này dám cuồng vọng như thế, xem ra phải cho hắn nếm thử chút giáo huấn thì hắn mới ý thức được mình đang đứng trên địa bàn của ai!
"Hừ!"
Sử Hồn vừa động, khí thế che trời lấp đất liền phóng về phía Dạ Vô Trần.
"Vậy ta sẽ nhìn xem, ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì!"
Oanh!
Trong nháy mắt, khí thế trên người hắn tản ra khiến bầu không khí trở nên khẩn trương....
"Nguyệt Nhi, nơi này giao cho ta, nàng và Tiểu Hoàng Nhi đứng bên cạnh nhìn là được." Dạ Vô Trần chậm rãi nâng tay lên, trong tay hắn lập tức xuất hiện một thanh kiếm được bao phủ bởi ngọn lửa đen.
Giờ phút này, nam nhân tà mị giống như vừa bò từ địa ngục ra, lệ khí âm lãnh.
"Ngươi thật sự muốn đối địch với Thiên Hoàng phủ?" thành chủ khẽ nheo mắt, âm trầm hỏi.
Dạ Vô Trần cười tà mị: "Bảo hộ thê tử và nhi tử là trách nhiệm mà một nam nhân phải có."
"Ha ha!" Sử Hồn kiêu ngạo cười to, "Dạ Vô Trần, ngươi không nghe mệnh lệnh của ta, cuối cùng sẽ có ngày ngươi phải hối hận!" hắn đè nén tức giận trong lòng, âm trầm nói.
Dạ Vô Trần không nhiều lời, chậm rãi bước về phía Sử Hồn, quanh thân bắt đầu nổi lên cuồng phong, áo bào tím tung bay trong gió.
"Cảnh giới vô thượng!"
Sắc mặt Sử Hồn đại biến, nam nhân này ấy thế mà là cảnh giới vô thượng! Thiên Hoàng phủ có cường giả vô thượng trẻ tuổi vậy sao?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK