Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt không nói gì.
Gió nhẹ thổi mái tóc đen nhẹ bay, bạch y phiêu phiêu, nàng lẳng lặng đứng trên quảng trường, dung nhan tuyệt sắc lạnh băng…
“Đủ rồi!”
Sắc mặt Y Tư trầm xuống, lạnh lùng ngắt lời lão tổ tông, sau đó nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, trong mắt có chút phức tạp…
“Thật sự đủ rồi! Chỉ cần ta còn sống một ngày thì sẽ không giải trừ khế ước với nàng, bắt đầu từ khi lập khế ước với nàng, ta đã thề sẽ dùng sinh mệnh mình bảo hộ nàng an toàn, đến chết không thay đổi!”
Thanh âm nam nhân như hàn băng, lãnh đến tận xương, lại kiên định khiến người ta phải động dung.
Sắc mặt lão tổ tông trở nên khó coi: “Ngươi thân là đệ tử Y gia mà dám cãi lại mệnh lệnh của lão phu, một khi đã như vậy, lão phu sẽ cho ngươi biết, trong Y gia, lão phu nói một không nói hai!”
Y Tư trầm mặc không nói, ánh mắt lẳng lặng nhìn lão tổ tông, trong đôi mắt xanh lam ẩn chứa cảm xúc người khác nhìn không hiểu…
Thật lâu sau hắn mới thong thả mở miệng: “Ngươi thật sự muốn như vậy?”
“Đúng!” lão tổ tông mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn Y Tư, cao ngạo nói: “Bây giờ lập tức đi qua bên cạnh ta, nếu không…”
Y Tư cười lạnh nhìn lão tổ tông, sau đó giơ tay lên, một khối ngọc bội xuất hiện trong tay hắn.
Ngọc bội kia tràn ngập linh khí, ánh sáng xanh biếc bắn ra, trải khắp toàn bộ quảng trường…
Thân thể lão tổ tông khẽ run lên, ánh mắt như thấy quỷ nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay Y Tư, ngữ khí không dám tin: “Sao có thể… sao có thể chứ!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tức Mặc Quy đè nén sự sợ hãi trong lòng, run giọng hỏi: “Lão tổ tông, đây là thứ gì?”
Thứ gì mà có thể khiến lão tổ tông biến sắc như vậy?
“Thần lệnh!”
Lão tổ tông hít một ngụm khí lạnh, vẻ cao ngạo trên khuôn mặt già nua hoàn toàn biến mất.
“Thứ trong tay hắn chính là Thần lệnh!”
Thần lệnh?
Tức Mặc Quy hơi sửng sốt, dường như nhớ ra điều gì, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc: “Ý ngươi là Thần lệnh trong tay tổ tiên có thể nhất thống giao nhân tộc? Nghe nói ai có được Thần lệnh, toàn bộ giao nhân tộc không ai là không thể phục tùng mệnh lệnh của hắn, nhưng tại sao Thần lệnh lại nằm trong tay hắn!”
Lần này thiếu chủ trở về còn mang đến cho bọn họ một chấn động như thế…
Cùng mang về Thần lệnh mất tích đã lâu…
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim hắn, ngây ngốc, kinh ngạc nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ tuyệt thế của Y Tư.
“Tất cả giao nhân nghe lệnh!”
Trên quảng trường, nam nhân đón gió mà đứng, mái tóc màu thủy lam như tơ lụa bay múa trong gió, một thân khí thế kiên nghị.
“Bất kì người nào của Tức Mặc gia đều không được buông tha, ta muốn tất cả bọn họ phải trả giá đắt vì những chuyện đã làm!”
Mọi người ngẩng đầu ngóng nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng vô cùng kinh diễm.
Không biết vì sao, giờ khắc này, bọn họ tựa hồ nhìn thấy tổ tiên đứng trên đỉnh đại lục, kêu gọi toàn bộ giao nhân tộc kề vai chiến đấu…
“Không!”
Tức Mặc Quy tuyệt vọng thét lên, toàn thân run rẩy: “Thiếu chủ, thiếu chủ, ta biết sai rồi, cầu xin ngươi tha cho ta đi, lão tổ tông, cứu ta, lão tổ tông…”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK