Trên không trung, lão giả khoanh tay đứng đó, ánh mắt sắc bén như kiếm bắn về phía người đứng dưới.
Diêu Lâm tè ra quần, vừa lăn vừa bò về phía lão giả, kinh hoảng la lớn: "Tôn giả, cứu ta!"
Lão giả được gọi là tôn giả kia liếc hắn một cái, vẫn chưa nói gì, mà dời mắt về phía Khiếu Nguyệt, nhàn nhạt nói: "Không biết Diêu gia đắc tội gì với ngươi mà ngươi tới làm càn ở Diêu gia như thế?"
Khiếu Nguyệt khẽ nheo mắt bạc, đáy mắt xẹt qua lãnh ý: "Cường giả linh nguyên!"
Cái lão nhân này lại là cường giả linh nguyên....
"Diêu gia các ngươi bắt nhốt ca ca của chủ nhân, chẳng lẽ chúng ta không thể tới đòi người?" Khiếu Nguyệt cười lạnh, ánh mắt tràn đầy châm chọc.
Ánh mắt Tôn giả càng thêm âm trầm, toàn thân bao phủ sát khí: "Nhưng ngươi không cảm thấy giết nhiều người Diêu gia như vậy là quá tàn nhẫn?"
Khiếu Nguyệt nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại tàn nhẫn: "Tàn nhẫn? Lão nhân, ngươi nói một con sói tàn nhẫn, có phải quá ngu ngốc hay không? Loài sói chúng ta vốn là ma thú tàn nhẫn, không biết cái gì gọi là nhân tính! Vì chủ nhân, đừng nói là giết từng này người, dù giết toàn bộ thiên hạ, Khiếu Nguyệt ta cũng không có chút lòng thương hại nào!"
Sói, bản tính hung tàn, nói nhân tính với một con sói, lão già này không phải choáng váng thì chính là ngu ngốc! Trong lòng bọn họ không có thứ gọi là đồng tình!
Bất kì thứ gì cản đường chủ nhân, bất chấp tất cả, ngọc nát đá tan cũng phải diệt trừ!
"Ha ha!" Tôn giả cười khẽ, thanh âm lại đầy sát khí, "Tốt, rất tốt, một khi đã như vậy, đừng trách ta không khách khí!"
Oanh!
Khí thế cường đại trên người lão giả khuếch tán, làm cho bầu không khí trở nên trầm trọng, giống như một quả núi đè lên người Khiếu Nguyệt.
Phanh!
Hai chân Khiếu Nguyệt mềm nhũn, ngã trên mặt đất, trong đôi mắt bạc lộ ra chút tự giễu. Nếu nàng vẫn còn thực lực như lúc trước, làm sao có thể chịu thua?
Dù thương thế đã khôi phục nhưng thực lực hiện tại đã giảm xuống tới chân nguyên, cho nên đối mặt với một cường giả linh nguyên, thực lực của nàng vẫn chưa đủ...
Đột nhiên, một hơi thở khác từ bên cạnh bắn tới, chèn ép khí thế của lão giả, Khiếu Nguyệt cảm thấy trên người nhẹ nhõm, từ từ đứng lên.
Lão giả híp mắt, lạnh lùng nhìn thanh y nam nhân trước mắt, vẻ mặt lạnh lẽo nói: "Cường giả linh nguyên? Thì ra con sói này dám làm càn ở Diêu gia chúng ta là vì có cường giả linh nguyên giúp đỡ, không biết ngươi là ai?"
Đôi mắt đen của Thanh y không có bất có bất kì tiêu cự gì, hắn đạm mạc nhìn lão giả, rồi sau đó đi tới trước mặt đôi nam nữ cách đó không xa.
"Chủ nhân!" Thanh âm hắn cực kì cung kính, mặt không biểu tình nói.
"Thanh y, ngươi lui ra đi!" Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, dời mắt về phía lão giả đứng giữa không trung, trên dung nhan tuyệt sắc mang theo lãnh ý.
"Nguyệt Nhi", ánh mắt Diêu Vân Thanh chợt lóe, nhỏ giọng nói, "Đây là Tôn giả, ở Diêu gia, hắn cũng là cao thủ giống gia gia ta, tuy hắn cũng không ủng hộ ta nhưng cũng không phải người không nói đạo lý, để ta nói chuyện với hắn đi."
Mộ Như Nguyệt thu hồi ánh mắt, hơi gật gật đầu: "Tốt."
Dứt lời, nàng kéo tay Dạ Vô Trần lui về phía sau hai bước, giao nơi này lại cho Diêu Vân Thanh...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK