Thiên Thừa Ngôn lập tức ngửa đầu ăn viên đan dược.
Đan dược vừa vào miệng liền tan.
Một dòng nước chảy qua yết hầu dung nhập vào cơ thể, làm ấm lục phủ ngũ tạng, trong chớp mắt đã làm hắn cảm thấy cực kì thoải mái...
Cảm nhận được thân thể mình biến hóa, trong lòng Thiên Thừa Ngôn vui sướng, quỳ trước mặt Mộ Như Nguyệt, cảm kích nói: "Sư phụ, nếu không có người, cả đời này chỉ sợ ta không thể đạt thành tâm nguyện của mình, hơn nữa còn giữ được tính mạng..."
Phần ân đức này, không chỉ đơn giản là cứu mạng hắn.
Chỉ cần hắn có thể chiến thắng Tần Phi thì có thể cùng Nhan Nhi ở bên nhau...
"Nếu ngươi đã bái ta làm thầy, ta tất nhiên sẽ cứu ngươi." Ánh mắt Mộ Như Nguyệt không còn lạnh nhạt như lúc đầu, cười nhạt nói.
Lúc này, trước mắt Thiên Thừa Ngôn tựa như hiện ra dung nhan nữ tử tràn ngập vui sướng kia, tâm tình bất giác trở nên kích động..
Bên ngoài phòng, Thiên Thừa Vân Long nôn nóng đi qua đi lại, thường xuyên liếc mắt về phía cửa phòng.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, hắn dừng chân, kinh ngạc nhìn thiếu niên vừa bước ra khỏi phòng...
"Ngôn Nhi!" Thiên Thừa Vân Long nhanh chóng tiến lên, nhìn chằm chằm hắn nói: "Thực lực của ngươi đã đạt tới cảnh giới huyền nguyên?"
"Vâng", Thiên Thừa Ngôn gật đầu, "Cha, phong ấn của ta đã được giải trừ rồi."
"Vậy thân thể ngươi thế nào?" Thiên Thừa Vân Long nắm chặt nắm tay, ánh mắt khẩn trương.
Thiên Thừa Ngôn cười nhẹ, nói: "Không có chỗ nào không khỏe, cha, ta thật sự không có việc gì..."
Thiên Thừa Vân Long ngây ngẩn, thật lâu sau mới ngửa đầu cười phá lên, tiếng cười truyền khắp không trung làm mọi người trong gia tộc đều tập trung nhìn qua, ai cũng không biết gia chủ trúng gió gì.
"Gia tộc Thiên Thừa, chuyện này đã giải quyết xong, ta hi vọng ngươi có thể dốc toàn lực tìm kiếm người ta muốn tìm..."
Mộ Như Nguyệt từ trong phòng đi ra, thản nhiên nhìn Thiên Thừa Vân Long.
Lời này khiến Thiên Thừa Vân Long hồi phục lại tinh thần, nhanh chân bước tới, nói: "Cô nương, xin yên tâm, bất luận ngươi là sư phụ Ngôn Nhi hay là ân nhân cứu mạng nó, ta đều sẽ dốc hết sức giúp ngươi tìm người, chỉ cần hắn còn ở gần đây ta nhất định có thể tìm được hắn, nếu hắn không có ở đây, vậy ta sẽ phái người tìm kiếm khắp Đông Đảo."
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Vậy làm phiền Thiên Thừa gia chủ..."
Thiên Thừa Vân Long tươi cười cảm kích, cũng không nói thêm gì nữa, lui xuống chuẩn bị. Thời điểm Thiên Thừa Ngôn vừa mới rời khỏi châu phủ, một tin tức đã truyền ra...
Vì Quân Mạc Nhan, Thiên Thừa Ngôn muốn khiêu chiến với Tần Phi, trận quyết chiến sẽ diễn ra vào nửa tháng sau!
Tần Phi kia là đệ nhất thiên tài Quận Châu, 21 tuổi đã đạt đỉnh thiên phú, còn Thiên Thừa Ngôn là cái gì? Chỉ là một phế vật chưa đạt đến cấp thiên phú!
Chẳng lẽ trong vòng nửa tháng hắn có thể vượt qua Tần Phi? Cho dù là con của thần tiên cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy được...
Cho nên, Thiên Thừa Ngôn tuyệt đối không thể thắng được, chỉ bằng hắn mà cũng đòi tranh đoạt nữ nhân với Tần Phi?
Quá buồn cười rồi!
Nhưng dù vậy, nửa tháng sau, trên quảng trường vẫn có rất đông người tụ tập, tựa hồ là tới xem Thiên Thừa Ngôn xấu mặt...
Dù sao, thắng bại thế nào chỉ sợ không ai không rõ!
Dưới lôi đài, Tần Phi cười lạnh nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, châm chọc nói: "Thiên Thừa Ngôn, ngươi muốn tự tìm mất mặt sao? Ngươi, căn bản không có tư cách tỷ thí với ta..."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK