Tần Dật cười khẽ: “Mộ cô nương cứ yên tâm đi, sẽ không có ai đến quấy rầy ngươi, ta sẽ bảo người chuẩn bị lều trại cho ngươi cùng vị người hầu kia.”
Người hầu? Dạ Vô Trần nhướng mày, hắn nhìn giống người hầu lắm sao? Bất quá cũng không có biện pháp, ai bảo hắn cam tâm tình nguyện làm người hầu cho nữ nhân này...
Bóng đêm yên tĩnh như nước.
Dạ Vô Trần dùng tay gối đầu, lẳng lặng nằm trên mặt đất, khóe môi nở nụ cười, dung mạo bình thường kia lại tà mị động lòng người như thế, cũng làm khuôn mặt hắn sinh động hẳn lên.Nam nhân này, cho dù có một tướng mạo bình thường nhưng cũng khó che giấu một thân khí chất tôn quý, lười biếng.
Đột nhiên, màn trướng bị vén lên, đôi mắt tím của Dạ Vô Trần lạnh lùng như hàn kiếm, nhìn về phía ngoài cửa, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Cút.”
Không biết vì sao, lúc đối mặt với nam nhân này, Kỷ Thủy Nhu cực kì sợ hãi.
Khuôn mặt nàng tái nhợt, vô cùng suy yếu, thân thể lung la lung lay như bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng nghĩ tới mục đích của mình, nàng cắn chặt môi, nói: “Ta hi vọng các ngươi có thể rời khỏi đây, dựa vào thực lực của các ngươi muốn ra khỏi nơi này không phải việc gì khó.”
Dung nhan tuấn mỹ tà mị của Dạ Vô Trần lộ ra một tia yêu dã, thanh âm trầm thêm vài phần: “Cút.”
Trong lòng Kỷ Thủy Nhu run lên, rõ ràng chỉ là một người hầu mà thôi, vì sao mình phải sợ hắn?
“Nếu các ngươi muốn, ta sẽ đưa bản đồ cho các ngươi, chỉ hi vọng chủ tử nhà ngươi đừng xuất hiện trước mặt biểu ca ta.”
Thanh âm nàng rất suy yếu không dễ nghe thấy, nhưng với nhĩ lực của Dạ Vô Trần sao có thể không nghe thấy?
Nếu Kỷ Thủy Nhu không nhắc đến Mộ Như Nguyệt có lẽ Dạ Vô Trần sẽ cầm bản đồ mang Mộ Như Nguyệt rời đi, cố tình nàng lại hạ thấp nữ nhân mình yêu cho nên sắc mặt hắn trầm xuống.
Nam nhân đứng dậy, đôi mắt tím âm lãnh, hắn chậm rãi nâng tay lên, trong nháy mắt khi ánh sáng đen hiện lên, thân thể Kỷ Thủy Nhu liền ngã ngồi ngoài cửa.
Bên ngoài màn trướng, gió đêm gào thét thổi qua làm Kỷ Thủy Nhu rùng mình một cái.
Thân thể nàng vốn không tốt, hiện tại khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
Đột nhiên cách đó không xa, một thân ảnh mảnh khảnh đập vào mắt, Kỷ Thủy Nhu cắn chặt môi, xé rách quần áo mình lộ ra da thịt trắng nõn mềm mịn.
“Biểu ca, mau cứu ta!”
Lúc này, Tần Dật đang định ra ngoài đi vệ sinh, bỗng dưng nghe được thanh âm của Kỷ Thủy Nhu, hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy Kỷ Thủy Nhu hoang mang rối loạn chạy về phía hắn.
“Biểu ca!”
Kỷ Thủy Nhu chụp lấy tay Tần Dật như bắt được cọng cỏ cứu mạng, suy yếu thở phì phò nói: “Người hầu của cô nương kia... hắn... hắn muốn phi lễ ta, biểu ca, mau đuổi bọn họ... đuổi bọn họ đi.”
Đôi mắt đẹp rưng rưng, gương mặt nhỏ gầy rõ ràng có chút e thẹn.
Không thể không nói, Kỷ Thủy Nhu là mỹ nhân hiếm thấy, eo thon nhỏ vừa bằng một vòng tay nam tử, thân hình mảnh mai mười phần dụ hoặc.
Người hầu kia không dám xuống tay với chủ tử mình nhưng không phải không có khả năng ra tay với Kỷ Thủy Nhu...
“Nhu Nhi, ngươi không sao chứ?” Tần Dật lo lắng nhìn Kỷ Thủy Nhu, tuy hắn không thích biểu muội này nhưng hắn đã đáp ứng sẽ chiếu cố nàng cả đời.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK