Theo lời Đan tôn giả nói, phu nhân Đậu gia kia là nha hoàn bên cạnh bà ngoại giả mạo, như vậy, Tần gia này tất nhiên có quan hệ với nha hoàn kia...
Tần Lạc không hề nhận thấy Mộ Như Nguyệt biến hóa, tiếp tục cười lạnh nói: "Nha đầu thúi, nhi tử ta giết hắn là chuyện đương nhiên, ai bảo hắn không có hậu trường vững chắc! Nếu con ta muốn lấy mạng hắn, hắn nên đứng im đó cho con ta giết, nhưng tên tiểu tử thúi này lại dám đả thương con ta, hắn nhất định phải đền mạng!"
Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, đôi mắt đen lạnh lẽo.
"Thì ra ngươi chính là nghĩa huynh của nha hoàn kia, bất quá ta thấy cũng không chỉ đơn giản như thế." Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.
Nếu nàng nhớ không nhầm, đan tôn giả đã từng nói với nàng, nha hoàn kia họ Tần...
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Tần Lạc ngây ngẩn, khó hiểu nhìn Mộ Như Nguyệt, nhưng đối phương vẫn lạnh lùng băng sương.
"Vốn dĩ ta còn không có ý muốn giết các ngươi, nhưng nếu các ngươi đã có quan hệ với nàng, vậy ta cũng không có lý do gì tha cho các ngươi!"
Nếu không có nha hoàn kia, sao bà ngoại phải chết oan uổng, thậm chí còn không có ai biết?
Nghĩ đến Thánh Nguyệt phu nhân lẻ loi hiu quạnh, trong lòng Mộ Như Nguyệt nghẹn một bụng lửa giận, ánh mắt nhìn hắn lại càng thêm lạnh lẽo.
Oanh!
Trước mặt nàng bỗng xuất hiện vô số ngọn lửa, chiếu đỏ cả một vùng, làm nàng thoạt nhìn tựa như quỷ mị khiếp người.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Tần Lạc hoảng sợ mở to mắt nhìn, nhịn không được lui về sau mấy bước.
Hắn rõ ràng cảm nhận được sự áp bách của ngọn lửa, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhân này...
Bá một tiếng, ngọn lửa hóa thành một thanh kiếm thật lớn bổ về phía Tần Lạc.
Khóe mắt hắn như muốn nứt ra, thét lên: "Không!!!"
Ngọn lửa bổ thẳng xuống, đúng lúc này, một khí thế cường đại từ phía đối diện đánh tan thanh kiếm giữa không trung...
Một thân ảnh già nua xuất hiện trên không trung, lão giả áo xám lẳng lặng khoanh tay mà đứng, vạt áo tung bay, toàn thân tỏa ra hơi thở sắc bén.
"Đậu Lâm trưởng lão!"
Trong lòng Tần Lạc vui sướng, vội vàng tiến lên nói: "Đậu Lâm trưởng lão, mấy người này chẳng những giết hài tử của ta, còn muốn giết cả ta, ngươi tuyệt đối không thể tha cho bọn họ!"
Đậu Lâm nhíu mày, dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, ngữ khí giáo huấn: "Nha đầu, làm người phải biết khoan dung độ lượng, nể tình chưa xảy ra đại sự gì, cứ kết thúc ở đây đi, không biết cô nương có thể nể mặt lão nhân hay không?"
Quanh người Mộ Như Nguyệt không hề giảm bớt sát khí, cười lạnh nói: "Nếu như ta nói không thì sao?"
"Nha đầu, mọi việc phải chừa lại một đường, sau này gặp, nếu ngươi giết chóc quá nhiều cũng không có lợi ích gì!" Khuôn mặt già nua của Đậu Lâm hơi trầm xuống, lạnh lùng nói.
"Ha ha!" Mộ Như Nguyệt cười phá lên, "Không biết là ta giết chóc thành thói hay là Tần gia giết chóc nhiều hơn? Nếu Thiên Thừa Ngôn không có thực lực, hắn đã chết trong tay Tần Phi rồi, nếu không có ta ra tay đúng lúc, chỉ sợ Thiên Thừa Ngôn đã bị gia chủ Tần gia đánh chết! Thời điểm bọn họ ra tay với ta có nghĩ tới lưu lại một đường? Nếu bọn họ đã không lưu tình, vậy tại sao ta phải lưu tình?"
Truyện đang hot:
Chồng Yêu Bá Đạo
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.comXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK