Editor: Tường An
Có điều, hắn thật sự không hiểu, tiểu tử thúi này có thực lực cường đại hơn mình, tại sao còn phải dùng biện pháp ti tiện như thế?
Đương nhiên, dù hắn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình bị Mộ Như Nguyệt và Dạ Tư Hoàng đem ra làm vật thí nghiệm.
Cho dù thực lực Tôn Diệu rất mạnh cũng không thể chống cự nổi uy lực của Thiên biến vạn hóa trận, chẳng bao lâu sau, toàn thân hắn máu tươi đầm đìa, thở hổn hển nhìn thiếu niên đứng bên ngoài trận pháp...
Hận!
Làm sao có thể không hận!
Lúc trước, nếu không tại tên tiểu tử thúi này thì mình đã sớm đắc thủ rồi!
Tất cả đều tại hắn!
Là hắn hủy hoại mọi thứ của mình...
"A a a!"
Tôn Diệu điên cuồng la hét, như một kẻ điên nhìn chằm chằm Dạ Tư Hoàng...
Ánh mắt hắn hừng hực ngọn lửa phẫn nộ đủ để thiêu cháy đối phương...
"Tiểu tử thúi, ta muốn giết ngươi! Ha ha ha ha! Hôm nay dù ta phải chết ở chỗ này cũng muốn kéo theo ngươi làm đệm lưng!"
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Độ nóng xung quanh Tôn Diệu dần dần tăng lên, thân thể cũng bành trướng như một quả khí cầu.
"Không tốt, hắn muốn tự bạo!"
Tên này điên rồi!
Cho dù đấu thua thì có sao? Cư nhiên lại muốn đồng vu quy tận với kẻ địch.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, hắn tự bạo tất nhiên sẽ liên lụy đến bọn họ.
Ngay cả vương tước cũng biến sắc, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Tôn Diệu, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết tự bạo sẽ sinh ra uy lực thế nào không? Mau dừng lại cho ta!"
Tuy vương tước nắm chắc có thể bảo toàn tính mạng bản thân, nhưng thế lực của hắn tất nhiên sẽ bị tổn thất không nhỏ, như vậy kế tiếp tình thế của hắn sẽ bất lợi.
Cho nên, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể để Tôn Diệu tự bạo thành công!
Từ đầu đến cuối, Dạ Tư Hoàng đều không ra tay ngăn cản, thậm chí trên mặt cũng không hề có biểu hiện kinh hoảng hay thất thố.
Bởi vì hắn biết, trong tình huống này, dù hắn không ngăn cản, những người khác cũng sẽ không để Tôn Diệu tự bạo...
Đột nhiên, một bàn tay chạm vào thân thể Tôn Diệu, tất cả lực lượng trong cơ thể hắn lập tức bị dập tắt, không gian xung quanh cũng ngừng dao động, mà trong lúc mọi người còn chưa hồi phục tinh thần, thân thể Tôn Diệu giống như quả bóng bị đâm thủng, từ từ xẹp xuống...
Bàn tay của quan tư tế ấn chặt bả vai Tôn Diệu, lạnh lùng nhìn hắn: "Tôn Diệu đại thống lĩnh, ngươi muốn làm cái gì? Cho dù thua dưới tay đối phương thì cũng không thể dùng phương pháp đồng quy vu tận, phải biết, ngươi tự bạo không chỉ liên lụy một hai người mà là tất cả mọi người có mặt ở quảng trưởng!"
Tôn Diệu bỗng trợn trừng mắt, thân thể hơi run rẩy.
Máu tươi từ trong thân thể hắn chảy ra, chẳng bao lâu đã nhiễm đỏ cả mặt đất.
"Tư tế, ngươi... ngươi thế nhưng..."
"Tôn Diệu đại thống lĩnh, thật xin lỗi, vì ngăn cản ngươi tự bạo, ta chỉ có thể làm như vậy, cũng vì muốn cứu mạng mọi người!"
Dứt lời, tư tế thu tay lại, xoay người đi không nhìn Tôn Diệu lần nào nữa.
Thân thể Tôn Diệu chậm rãi ngã xuống, chết không nhắm mắt!
Nhìn một màn này, vương tước bất giác siết chặt nắm đấm.
Quan hệ giữa hắn và tư tế trước giờ luôn như nước với lửa, nếu không phải vì phủ vương tước nắm giữ toàn bộ mạch máu của địa ngục, phỏng chừng tư tế sẽ càng chướng mắt phủ vương tước hắn hơn...
Chẳng qua, tốt xấu gì thì hắn cũng là vương tước, là cường giả đệ nhị địa ngục!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK