“Khụ khụ”, Mộ Tình ho khan hai tiếng, cắt đứt hai người đang triền miên âu yếm, “Thế tử điện hạ, không biết vị này là...”
Lúc này, Dạ Thiên Phong mới hồi phục tâm tình, vừa rồi hắn chỉ lo an ủi Đình Nhi mà quên mắt sư phụ, nghĩ đến đây, vẻ mặt hắn hơi áy náy.
“Mộ gia chủ, Đình Nhi, đây là sư phụ ta, đan dược sư Thanh Vân Môn, Thiên Nguyên đại sư.”
Lời này giống như một tia sét trực tiếp đánh trúng đầu Mộ Tình.
Một lát sau hắn mới hồi thần lại, vội vàng tiến lên, tươi cười nịnh nọt: “Thì ra là Thiên Nguyên đại sư đại giá quang lâm, vừa rồi ta không biết thân phận đại sư, nếu có chỗ nào thất lễ thỉnh đại sư thứ lỗi.”
Thiên Nguyên đại sư gật đầu, ánh mắt đảo qua Mộ Đình Nhi sắc mặt tái nhợt, nói: “Đây là vị cô nương Phong Nhi đã nói? Đúng là không tệ, ánh mắt Phong Nhi luôn rất tốt.”
Được Thiên Nguyên đại sư khích lệ, sắc mặt Mộ Đình Nhi dần khôi phục, thẹn thùng tựa vào ngực Dạ Thiên Phong.
“Không biết vị vừa rồi là...” Thiên Nguyên nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
“Đó là đại nữ nhi”, Mộ Tình vội vàng trả lời, “Vì kinh mạch tắc nghẽn nên là phế vật không thể tu luyện, hơn nữa không có ai quản giáo nàng nên mới dưỡng thành tính cách điêu ngoa tùy hứng, không coi ai ra gì. Đình Nhi không ít lần bị nàng khi dễ.”
“Ân”, Thiên Nguyên gật đầu, “Đều là nữ nhi Mộ gia, hai vị này đúng là khác biệt như trời và đất, Phong Nhi hủy bỏ hôn ước với nàng quả là lựa chọn sáng suốt.”
Lúc này Thiên Nguyên đại sư làm sao biết phế vật trong mắt hắn lại chính là vị thiên tài tuyệt thế Vô Ngu đang âm thầm tìm kiếm.
“Đúng rồi, lần này ta tới là vì Phong Nhi nhờ vả, nghe nói hiện tại lệnh nữ đã là võ giả cấp ba, ta có một viên thanh nguyên đan, dùng xong có thể đột phá lên cấp bốn.”
“Cái gì?” Mộ Tình sợ ngây người, thanh nguyên đan giúp thăng cấp? Hắn không nghe lầm?
Mộ Đình Nhi cũng quên mất chuyện vừa rồi, ngây ngốc nhìn Thiên Nguyên.
Thiên Nguyên rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái này, khóe miệng nhàn nhạt tươi cười, một viên đan dược bắn về phía Mộ Đình Nhi: “Hy vọng mấy tháng sau ngươi đừng khiến ta thất vọng.”
Mộ Đình Nhi tiếp nhận đan dược, hơi cúi đầu, lông mi thật dài che giấu sự đắc ý trong đáy mắt.
“Vâng, Thiên Nguyên đại sư, ta sẽ không để ngươi thất vọng.”
Mộ Như Nguyệt, cho dù ngươi là tiểu thư chân chính của Mộ gia thì thế nào? Mộ Đình Nhi ta chỉ là dưỡng nữ thì sao? Vị hôn phu của ngươi yêu ta, phụ thân và muội muội ngươi cũng bảo vệ ta.
Cuối cùng, ta còn được đan dược Thiên Nguyên đại sư luyện chế.
Thanh nguyên đan cao cấp này, có lẽ loại người như ngươi cả đời cũng đừng mong có được, mà những thứ này đều là ta đoạt được từ tay ngươi.Mộ Đình Nhi khẽ nâng mi, vẫn luôn cúi đầu cho nên không ai phát hiện sự ngoan độc nơi đáy mắt nàng.
Mộ Như Nguyệt vừa bước vào phòng đã bị một thân ảnh màu đen chắn trước mắt.
Viêm Tẫn nhướng mày, dung nhan anh tuấn mang ý cười nhàn nhạt nhìn thiếu nữ trước mặt hắn.
“Nha đầu, ngươi làm gì mà lâu về vậy?”
Mộ Như Nguyệt cau mày, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “không phải đã nói rồi sao? Đừng tùy tiện khôi phục hình người, lỡ như bị người ta phát hiện thì không tốt.”
“Ha ha, nha đầu, ngươi yên tâm đi, dựa vào thực lực của bản tôn, nếu có người tới gần ta không thể không phát giác được.”
Viêm Tẫn ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, nhướng mày nhìn Mộ Như Nguyệt, không thể không nói, nha đầu này bất luận tướng mạo hay dáng người đều tương đối non nớt nhưng sau khi được bồi dưỡng nhất định sẽ trở thành tuyệt thế mỹ nhân.
Mộ Như Nguyệt không thèm để ý hắn nữa, nàng đem dược liệu mới mua được bày ra bàn, thong thả đặt tay lên phía trên, một dòng khí trong lòng bàn tay nàng tỏa ra...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK