Thân thể Hồng Anh cứng đờ, cắn chặt môi quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, hít sâu một hơi nói: "Hồng Thiên Khải!"
Nam nhân này chính là người đứng đầu Hồng gia Hồng Thiên Khải, cũng là người thừa kế tương lai của Hồng gia. Bất quá, Hồng gia cũng rất vất vả mới mua được thiệp mời từ tay người khác để tham dự hôn lễ này.
"Thiên Khải ca ca, thời gian không còn sớm nữa, có lẽ hôn lễ đã bắt đầu rồi, chúng ta đi đường bị trì hoãn cũng lâu, hiện tại đừng lãng phí thời gian với một phế vật."
Hồng Ngữ Yên liếc nhìn Hồng Anh cứng ngắc đứng một bên, tươi cười trào phúng.
Nàng cho rằng phế vật này muốn nịnh bợ người Tử gia hoặc Mộ gia cho nên mới tới đây đục nước béo cò, ai ngờ muốn bước vào cửa Mộ gia cũng không dễ dàng, chỉ có thể đứng ngoài này...
"Hồng Anh, ngươi đừng tự rước lấy nhục, vẫn nên mau rời đi đi." Hồng Thiên Khải khẽ cau mày, bất luận thế nào, Hồng Anh là người đã bị đuổi khỏi Hồng gia, lỡ va chạm đám người tôn quý kia, vậy chẳng phải sẽ liên lụy Hồng gia sao?
Dạ Tư Hoàng khẽ cau mày, quét mắt về phía anh em Hồng gia, không nói lời nào, nhấc chân đi vào Mộ gia...
"Hồng Anh, đứa bé đi cùng ngươi chắc không phải là con trai tư sinh của ngươi chứ? Ha ha!" Hồng Thiên Khải cười to, "Nhưng mà, ngươi vẫn nên dạy dỗ hắn cho tốt, có vài nơi, không phải loại người như các ngươi có thể đến."
"Ngươi..." Hồng Anh biến sắc, "Ngươi nói bậy bạ cái gì? Nó bị lạc đường nên ta mới mang hắn về nhà."
"Hừ!" Hồng Thiên Khải cười lạnh, "Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi sao? Nếu nó không phải con tư sinh của ngươi thì sao ngươi lại dẫn nó tới đây tự rước lấy nhục?"
Làm như không nghe thấy lời Hồng Thiên Khải nói, Dạ Tư Hoàng đi tới trước cửa Mộ gia.
"Làm ơn cho xem thiệp mời!"
Bảo vệ ở cửa mặt không biểu tình nhìn Dạ Tư Hoàng, nghiêm cẩn nói.
"Ta không có thiệp mời", Dạ Tư Hoàng nhướng mày, nở nụ cười sáng lạn, "Bất quá, ngươi cứ vào báo với Mộ Như Nguyệt, nói Dạ Tư Hoàng tới tìm nàng, nàng nhất định sẽ ra gặp ta..."
Nếu là nơi khác, Dạ Tư Hoàng nhất định sẽ xông vào, nhưng đây là Mộ gia, là gia tộc của mẫu thân, hắn đương nhiên sẽ không thương tổn người Mộ gia, cho nên mới kiềm chế tính tình.
Bảo vệ nhìn hắn một cái, nói: "Chờ một lát, ta đi vào thông báo, nhưng tiểu thư có muốn gặp ngươi hay không, không phải chuyện chúng ta có thể quyết định..."
Dứt lời, hắn xoay người đi vào nội viện, chỉ để lại một người khác canh giữ ngoài cửa...
Lúc đầu, Hồng Thiên Khải vội tới tham dự hôn lễ, nhưng hiện tại nhìn tình huống này, hắn đột nhiên dừng chân, cười trào phúng, nói: "Đứa bé này đúng là kiêu ngạo, nó cho rằng nó là ai chứ? Ngay cả thiệp mời cũng không có, đại tiểu thư Mộ gia sao có thể ra gặp hắn? Hồng Anh, ngươi hẳn là biết thân phận và địa vị của Mộ gia và Tử gia đi, dám phá hỏng hôn lễ của bọn họ, đến lúc đó ngươi sẽ không có kết cục gì tốt!"
Sắc mặt Hồng Anh khẽ biến, bất giác nắm chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nếu Mộ Như Nguyệt không ra, hoặc trách tội tiểu gia hỏa kia thì phải làm thế nào?
Giờ phút này, Hồng Anh hơi hối hận, không nên nhất thời xúc động dẫn hắn tới đây, dù thế nào cũng phải nghĩ kế sách trước đã...
"Tiểu gia hỏa, ngươi xác định nàng sẽ ra gặp ngươi sao?"
Nghe Hồng Anh hỏi, Dạ Tư Hoàng cũng không trả lời, bởi vì hắn đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước nhanh về phía hắn...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK