Âu Dương Tiểu Nghệ dùng chiếc đũa gắp theo một cục Túy Bài Cốt dính nước cốt màu cam, hơi lắc lư trước mặt Dương Thần, khẽ cười nói.
Lúc này Dương Thần đã sớm bị hương vị say đắm lòng người của Túy Bài Cốt bắt làm tù binh, ánh mắt không di chuyển sang chỗ nào khác, Túy Bài Cốt tỏa ra hương thơm và màu đỏ mê người, hắn không tự chủ cảm giác đói bụng, không nhịn được muốn ăn một cái.
- Muốn ăn thì tự tới đi, hừ! Đây là của bản cô nãi nãi!
Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn Dương Thần chảy nước miếng ròng ròng liền vui vẻ, dáng dấp gian kế thực hiện được liền nhét Túy Bài Cốt vào trong miệng, Đôi mắt híp lại giống như trăng non tháng sáu.
Dương Thần tức giận... Hắn biết rõ tiểu nha đầu này không có ý tốt, nhưng không thể không nói, mùi vị này quá mê người, hắn chẳng bao giờ ngửi thấy mùi thịt say đắm lòng người như thế bao giờ.
Nói thầm, dù thế nào cũng phải ăn được một miếng Túy Bài Cốt, nhưng hắn đã gọi Hồng Thiêu Nhục, cho nên có chút do dự, cuối cùng vẫn buông tha, dự định nếm thử vị thịt kho trước đã, hắn không muốn bị nha đầu kia mê hoặc, Dương Thần ép buộc bản thân nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, không nhìn Túy Bài Cốt mê người của Âu Dương Tiểu Nghệ.
- Bẹp, bẹp.
Âu Dương Tiểu Nghệ buồn cười nhìn Dương Thần nhắm mắt lại, ép buộc không nhìn Túy Bài Cốt, nội tâm nàng vô cùng vui vẻ, cố ý phóng đại âm thanh bẹp bẹp, ngươi đã nhìn không thấy, vậy thì dùng âm thanh đến mê hoặc ngươi.
Đối với Dương Thần mà nói, việc này là dằn vặt khó chịu nhất, càng khó chịu hơn cả việc luyện quyền pháp trong tuyết gấp mười lần.
Tống Đào ở bên cạnh vẫn đang quan sát hai người, nhưng nhìn thấy Túy Bài Cốt trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ, hắn vẫn không nhịn được nuốt nước miếng, thật sự là quá thơm, đều nói Hắc Tâm Tiểu Điếm là cái hố, phẩm giá đắt kinh khủng, thế nhưng người ta có lý do bắn giá đắt như vậy.
Đáng tiếc Túy Bài Cốt lại cần tới năm mươi Nguyên Tinh, nếu như mình muốn ăn Túy Bài Cốt, năm mươi Nguyên Tinh sẽ chạy trốn khỏi túi mình, vừa nghĩ tới đây, Tống Đào đã không muốn ăn cơm.
Bị mùi vị của Túy Bài Cốt mê hoặc, rốt cục Dương Thần gian nan chịu đựng chờ đợi nhìn sang Bộ Phương, nhìn Hồng Thiêu Nhục giống như Hồng Mã Não trong tay Bộ Phương đang tỏa ra sức nóng mê người, thân thể của hắn run rẩy đầy kích động.
- Hồng Thiêu Nhục của ngươi đây, mời từ từ dùng.
Bộ Phương bình tĩnh nói, so với Dương Thần gấp gáp vội vàng, Bộ Phương không nhanh không chậm.
Dương Thần mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Thiêu Nhục trước mặt mình, cục thịt thông thấu giống như mã não, khi ánh đèn chiếu vào cũng tỏa ra ánh sáng màu đỏ mê người, đẹp không sao tả xiết, tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật, làm cho người ta không nhịn được nữa.
Nhưng cuối cùng, cái bụng cũng đánh thắng tất cả xinh đẹp, Dương Thần cầm lấy chiếc đũa, thận trọng kẹp một khối Hồng Thiêu Nhục, chiếc đũa hơi dùng sức, Hồng Thiêu Nhục bị đè ép chảy ra dầu mỡ, hương vị tỏa ra chung quanh.
Đưa Hồng Thiêu Nhục ngậm vào trong miệng, một chút vị ngọt kèm theo mùi thịt nồng nặc xâm chiếm toàn bộ khoang miệng, Dương Thần cảm giác toàn thân như bị kẹp trong núi thịt, đầu tiên là thịt mỡ không béo, còn có chút co dãn, mùi vị thật ngon, kế tiếp là phần thịt nạc, cũng non mềm tươi mới vượt qua suy nghĩ của Dương Thần, sau đó lại tiếng vào dạ dày.
- Ngon... Ăn ngon thật!
Dương Thần ngơ ngác lẩm bẩm một câu, không dám tin nhìn Hồng Thiêu Nhục trước mặt, thế gian lại có Hồng Thiêu Nhục ngon như vậy, thịt kho tàu Linh Trư của Phụng Tiên lầu còn kém xa mới có thể sánh bằng món trước mặt!
Chỉ một khối thịt đã hoàn toàn chinh phục Dương Thần, đôi mắt Âu Dương Tiểu Nghệ cong lại như hình trăng khuyết, lại nhét một miếng Túy Bài Cốt vào trong miệng, quai hàm gồ lên không ngừng nhấm nuốt.
- Hừ! Bản cô nãi nãi đã sớm nói rồi, món ăn của xú lão bản tuyệt đối là ngon nhất!
Dương Thần chẹp miệng!
Hắn chưa bao giờ ăn được thịt kho tàu ngon như thế này, Vì vậy lại nhét một miếng thịt vào trong miệng, nhai nuốt, lại là vào dạ dày... Đôi mắt Dương Thần mở to,
Lại kẹp một miếng, đưa vào trong miệng, lại nuốt vào dạ dày.
Dương Thần không ngừng gắp thức ăn, không ngừng nuốt, căn bản không dừng được, thời điểm Bộ Phương bưng Cơm Xào Trứng ra khỏi phòng beoes, một chén Hồng Thiêu Nhục đã sạch sẽ.
- Cơm Xào Trứng của ngươi đây, xin từ từ dùng.
Bộ Phương mang Cơm Xào Trứng tỏa ra ánh sáng màu vàng đặt trước mặt Tống Đào, thản nhiên nói.
Tống Đào đã sớm bị mùi vị hành hạ, hắn không nói hai lời, cầm lấy cái muôi Thanh Hoa bắt đầu múc cơm, vừa múc ăn cơm, mùi vị bao phủ trong cơm bộc phát như núi lửa, khói trắng bay lên, lượn lờ trước mặt Tống Đào, hắn lâm vào trạng thái say mê ngắn ngủi.
Dù giá cả Cơm Xào Trứng đắt đỏ, cách làm cũng đơn giản, thế nhưng không thể phủ nhận, món ăn đơn giản như thế này lại là món có hương vị tuyệt nhất, bởi vì bản thân việc xào trộn đã tỏa ra mùi thơm ngạt ngào.
Không ai có thể chống cự được mùi thơm của Cơm Xào Trứng, Tống Đào không được, Dương Thần cũng không được.
Ăn một ít Cơm Xào Trứng, Tống Đào hoàn toàn say mê trước vị ngon của Cơm Xào Trứng, hắn không ngừng múc cơm, nhấm nuốt, ăn, hoàn toàn bị vị ngon của món ăn chinh phục, tất cả mục đích khi bước vào trong tiệm đã biến mất sạch sẽ.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Dương Thần và Âu Dương Tiểu Nghệ, không bao lâu, một chén Cơm Xào Trứng đó bị ăn sạch, ngay cả một hạt cơm trong chén cũng không có.
- Ăn ngon!
Tống Đào buông chén xuống, đầu lưỡi liếm môi một vòng, thật không ngờ Cơm Xào Trứng ngon như vậy, một phần ăn không đủ.
- Bộ lão bản, lại cho thêm một phần Cơm Xào Trứng!
Đối mặt với món ngon như vậy, Tống Đào là gia hỏa tính tình keo kiệt cũng phải thỏa hiệp, quyết định gọi thêm một phần Cơm Xào Trứng.
- Đổi món đi, đã gọi qua Cơm Xào Trứng, không cho phép gọi thêm.
Bộ Phương nhìn hắn một cái, đáp.
Tống Đào hơi sửng sờ, sau đó theo quy củ cầm thực đơn lên, hắn lại cảm giác đau bi... Lúc này hắn mới nhớ tới, hắn đến nơi này không phải vì ăn, mà là vì bắt hai người Dương Thần cùng Âu Dương Tiểu Nghệ trở về.
Sở dĩ, Tống Đào nhịn xuống mê hoặc, hắn móc một viên Nguyên Tinh trong ngực ra, vẻ mặt không bỏ được đặt lên bàn, về sau quay đầu rời đi.
Bộ Phương khó hiểu nhìn Tống Đào rời đi, người anh em này không phải nói muốn gọi thêm đồ ăn sao?
Sau khi Tống Đào rời tiểu điếm, hắn cũng không có đi xa, mà là đứng trong một hẻm nhõ, tìm một vị trí thoải mái ngồi xổm xuống, hắn không dám động thủ trong tiểu điếm, thế nhưng đi ra bên ngoài... Hắn có thể bắt được hai tiểu tử kia trong nháy mắt, về sau rời đi, chí ít... Không thể xuất thủ trong tiểu điếm kia.
Kết cục thê thảm của đám thủ hạ bị vị kia đẩy lùi còn hiện rõ mồn một, hắn cũng không dám nhìn con Chí Tôn cẩu kia xuất trảo...
Tuyết lớn giống như lông ngỗng rơi xuống, Đế Đô lại bao trùm trong làn khói trắng lần nữa.
Trong điếm, Dương Thần thỏa mãn gọi món thứ hai, ăn uống rất ngon, tiểu nha đầu còn gọi thêm một phần Đầu Cá Nấu Đậu Hủ, đang thỏa mãn uống canh cá.
Hai người hoàn toàn không có ý định rời đi.
Tống Đào ngồi không nhúc nhích trong hẽm nhỏ, trên người đã bị phủ lên một lớp tuyết trắng, hơi rung thân thể một tí, từng đám bông tuyết rơi xuống.
Tiểu Hắc Cẩu nằm sắp ở cửa nhìn sang một phen, nó làm như không thấy hành vi của Tống Đào, nhân loại này có ngốc hay không?
Tống Đào cũng hoài nghi mình có ngốc hay không... Thế nhưng vi hoàn thành nhiệm vụ, hắn chỉ có thể đưa ra quyết định không sợ hi sinh.
Tiễn Bảo mặc cẩm bào, khoác áo khoác da chồn, mang theo một vị đại trù của Phụng Tiên Lâu đi tới trước hẽm nhỏ, đúng lúc nhìn thấy Tống Đào đang lạnh run cầm cập, hắn ghét bỏ khoác khoác tay.
- Ăn mày từ đâu tới, cút ra xa một chút, đừng có cản đường.
Tống Đào nghe thấy lời này, hắn ngạc nhiên ngây người, hắn đường đường Lục Phẩm Chiến Hoàng... Lại bị người ta xem thành ăn mày? Hắn có thê thảm như vậy hay không?