Khuôn mặt của người quan đường kia đột nhiên biến sắc, dọa sợ Văn Nhân Sửu.
Mâu quang lóe sáng như ánh sao, sáng chói như viên tinh thần trong ban đêm, chói mắt, rực rỡ.
Quỷ gì vậy?
Phản ứng này là sao?
Văn Nhân Sửu nhíu mày, liếc mắt nhìn người qua đường.
- Ngươi đến tìm Bộ lão bản sao? Xem dáng vẻ của ngươi là đến từ ngoài thành Thiên Lam Thành phải không? Ngươi đến từ Đan Thành khác sao? Quả nhiên… Bộ lão bản là đầu bếp đệ nhất Đan Phủ, món ăn của hắn, tất cả mọi người đều tranh nếm thử.
Ngươi không phải người đầu tiên hỏi đường ta gặp được.
Người qua đường híp mắt, cười nói, giống như thật tự hào.
Văn Nhân Sửu cạn lời, hắn thật không hiểu người qua đường này đang tự hào cái gì… hắn chỉ muốn hỏi vị trí của Bộ Phương thôi.
Vốn nghĩ rằng, trong Đan Thành, Bộ Phương sẽ vô danh, nhưng thật không ngờ, người này lại nổi tiếng như vậy!
Mình chỉ tùy tiện kéo một người qua đường hỏi về Bộ Phương, người nọ đã tự hào như vậy.
Đầu bếp đệ nhất Đan Phủ sao… danh xưng này, thật đúng là hơi bá đạo.
Văn Nhân Sửu nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nghe người qua đường nói Bộ Phương là đầu bếp đệ nhất Đan Phủ, làm truyền nhân của Thao Thiết Cốc, hắn nhất thời không vui.
Mặc dù ở trong truyền thừa của tôn giả Đao Bá, đã từng tỷ thí trù nghệ với Bộ Phương, nhưng cuối cùng vẫn không quyết định thắng bại hoàn toàn.
Thiên phú của Bộ Phương quả thật mạnh, nhưng là đệ tử của Thao Thiết Cốc, Văn Nhân Sửu vẫn có tự tin đả bại Bộ Phương.
Thao Thiết Cốc là thiên đường của đầu bếp, mà hắn làm đệ tử của Thao Thiết Cốc, chỗ có hắn, không ai dám tự xưng đầu bếp đệ nhất trước mặt hắn.
Đây là kiêu ngạo và tự tin của đệ tử Thao Thiết Cốc.
Cho nên hắn cảm thấy chuyến đi này, không chỉ tìm tin tức của Minh Khư mà còn cần bảo vệ tôn nghiêm của đầu bếp Thao Thiết Cốc.
Người qua đường vẫn còn ríu rít nói không ngừng, nhưng Văn Nhân Sửu đã hoàn toàn không nghe thấy.
Hít sâu một hơi, Văn Nhân Sửu quay đầu nhìn về phía xa xa.
Cắt ngang lời người qua đường, lạnh nhạt nói:
- Không cần phải nói nhiều, nói ta biết vị trí của Bộ Phương, ta muốn dạy hắn… làm đầu bếp.
Người qua đường chợt ngừng nói, vẻ mặt khó tin quay đầu nhìn Văn Nhân Sửu.
- Ngươi… ngươi vậy mà muốn khiêu chiến Bộ lão bản sao?
Bộ lão bản là quán quân của Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển lần này, dùng thân phận đầu bếp vượt qua vô số luyện đan sư thiên tài, đứng sừng sững ở đỉnh phong.
Người trước mắt này… lấy dũng khí nào khiêu chiến Bộ lão bản?
Văn Nhân Sử không hài lòng với ngữ khí của người qua đường, nhíu mày, liếc người qua đường một cái.
- Ta nói rồi… ta không phải đến khiêu chiến hắn mà dạy hắn làm đầu bếp.
……..
Buôn bán trong tiểu điếm đang tiến hành, có thực khách tiến vào, cũng có thực khách rời đi.
Minh Vương rời khỏi, bị Nam Cung Vô Khuyết nhiệt tình như lửa lôi lại.
Minh Vương nói hắn phải đi kiếm nguyên tinh, mua đủ loại thanh cay, cho nên đi theo Nam Cung Vô Khuyết.
Bởi vì Nam Cung Vô Khuyết vỗ bộ ngực cam đoan với hắn, nhất định kiếm nguyên tinh vào tay.
Khi vị thực khách cuối cùng rời khỏi quán ăn.
Bộ Phương chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp, ánh chiều tà còn lưu lại cũng dần bị màn đêm cắn nuốt.
Bộ Phương kéo ghế dựa ra ngồi ở cửa, nằm tựa lên ghế, ngẩng đầu nhìn sao trời.
Sao sáng đầy trời, mỗi một ngôi sao đều nở rộ hào quang, sáng chói vô cùng.
Có mấy viên tinh thần xẹt qua đêm tối như quang hoa, giống như kéo thêm một cái đuôi thật dài.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Bộ Phương đứng dậy.
Hắn vặn vẹo cổ, ngáp một cái.
Sau khi đóng lại cửa thanh đồng, Bộ Phương xoay người đi lên lầu hai, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hắn vào phòng tắm xối nước ấm.
Bọt nước trong suốt phủ lên làn da, sương mù mờ mịt tràn ngập trong phòng tắm.
Bộ Phương lắc đầu, nhất thời có bọt nước văng khắp nơi.
Mặc dục bào hở ngực, Bộ Phương lau khô tóc ước ra khỏi phòng.
Trên người tỏa ra hơi nóng, đi tới cửa sổ, đứng cảm thụ gió lạnh ban đêm thổi vào.
Nhẹ nhàng thở một hơi, Bộ Phương cảm thấy thoải mái vô cùng.
Đợi sau khi thổi tóc khô, Bộ Phương đi đến giường, đắp chăn.
Chỉ sau chốc lát, hơi thở chậm rãi vừng vàng truyền ra.
…….
Bí cảnh Thiên Khuyết.
Một tiếng nổ vang ầm ầm, một bóng người lướt ngang qua vòm trời, trời cao đẫm máu.
Trong một tòa đại điện, rất nhiều luyện đang sư ngồi khoanh chân, im lặng cảm thụ dao động và truyền thừa tràn ngập không khí, hiểu phương pháp luyện đan chân chính.
Bỗng nhiên, tất cả luyện đan sư mở mắt, kinh ngạc cùng nhìn về một phía.
Nơi đó, hào quang kéo dài từ hư không, hung hăng đập lên trung tâm đại điện.
Trên hào quang phủ năng lượng mênh mông, nhóm luyện đan sư trong đại điện đều trở nên cảnh giác.
Sau khi năng lượng bao phủ hào quang tản đi, mọi người thấy rõ ràng bóng người bên trong, đều hít một ngụm khí lạnh.
- Ngũ trưởng lão?
Luyện đan sư đều kinh hô!
Bởi vì người hiện tại bọn họ thấy người ho ra máu không ngừng trên mặt đất, không phải ai khác, chính là Ngũ trưởng lão Đan Phủ tọa trấn trong bí cảnh Thiên Khuyết, tồn tại Thần Hồn Cảnh!
Ngũ trưởng lão bị thương nặng? Trong bí cảnh Thiên Khuyết còn có ai có thể đả thương Ngũ trưởng lão nặng như vậy?
Mọi người nghĩ đến điểm này, đều sợ hãi vô cùng.
- Ngũ trưởng lão không phải đi thăm dò di tích truyền thừa mới xuất hiện sao? Làm sao bị thương nặng như vậy?
- Chẳng lẽ trong di tích xuất hiện biến cố gì?
- Ngay cả Ngũ trưởng lão cũng trọng thương thành như vậy… những người khác còn có thể sống sao?
Giống như nghĩ đến cái gì, hai mặt nhìn nhau, ríu rít nói không ngừng, trên mặt mỗi người đều là hoảng sợ.
Bí cảnh Thiên Khuyết còn có tồn tại khủng bố như vậy.
Người phụ trách nơi luyện đan sư tụ tập vội vàng đến, lấy hộp dược ra, mở hộp, từ trong lấy ra một viên đan dược sáng chói như ngọc lưu ly!
Danh Sách Chương: