Mục lục
Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng kêu vang vọng cả doanh địa, ánh lửa nhất thời nổi lên bốn phía, thanh âm tên nổ bắn nhanh ra, giống như muốn xé rách tâm thần của người, làm cho cả người người ta đều nổi lên da gà.

Kỵ binh Mặc Lâm mang theo xung phong bên trong quân địch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, phương hướng trường thương quét ngang qua, đều bị dính một chùm máu tươi.

Chu Việt giết đến đây, đại chiến đối mặt cùng với Mặc Lâm. Thống lĩnh của hai quân rốt cục đã xảy ra đại chiến, hoàn toàn chém giết với nhau, hai người đều đánh ra tâm huyết, đôi mắt đều đỏ bừng.

Trên vòm trời, một cường giả Tu La Môn thân mặc hắc bào bay bổng trên không, trong tay nâng lên năm tấm ngọc phù xoay tròn. Ngọc phù kia tản ra một cỗ lực hút kỳ lạ, hấp thu phần đông tàn hồn cùng tinh phách trong phần đông thi thể phía dưới kia.

Từng đạo thi thể binh sĩ vừa mới ngã trên mặt đất, còn chưa kịp trở nên lạnh lẽo, tinh phách đang kêu rên bắt đầu bị lôi ra từ trong cơ thể, đưa vào trong trận pháp ngọc phù thành hình.

Trong đôi mắt người mặc hắc bào kia tràn đầy hưng phấn, cơ thịt trên mặt đều không tự giác co giật lên.

Một đạo kiếm quang lưu chuyển, Đường Ngâm từ trong doanh địa giết ra, mục tiêu thẳng hướng đến cường giả Tu La Môn nâng trận pháp ngọc phù kia.

Cường giả kia nhất thời quát lớn một tiếng, chân khí tối đen bắt đầu khởi động lên, vỗ về phía kiếm quang của Đường Ngâm. Khí thế một chưởng này cực hạn, mang theo uy thế đáng sợ của Hám Sơn, ầm ầm phóng xuống.

Sắc mặt của Đường Ngâm nhất thời trở nên thập phần ngưng trọng. Thân hình hắn giờ phút này vốn đang trọng thương, đối mặt với một chưởng này, cảm giác được áp lực cực lớn.

Đại chiến trên bầu trời cũng không có làm cho chiến đấu bên dưới dịu đi mảy may, giao chiến của hai quân đều là ngươi đến ta đi, máu tươi trải khắp cát vàng.

………

Ngụy Đại Phúc vừa hòa hoãn một chút giờ phút này cả người đều có chút lạnh như băng. Không chỉ có hắn, tất cả mọi người Hỏa Đầu Quân lúc này đều run rẩy ngồi trên mặt đất, không dám thở mạnh một chút nào.

Những thi thể đầy đất này giống như ác mộng đè vào sâu trong đôi mắt của bọn họ. Tuy rằng những thi thể này đều là thi thể của địch nhân, chỉ là một cảnh tượng vừa rồi kia thật sự khiến bọn họ khó có thể quên.

Con rối thiết kia… cư nhiên cường đại như vậy, cường đại đến mức khiến bọn họ khó có thể hô hấp.

Bất quá bọn họ tuy rằng rung động cùng hoảng sợ nhưng tận đáy lòng cũng là thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì lương thảo được bảo vệt, như vậy bọn họ lại lần nữa có hy vọng.

Đám người Ngụy Đại Phúc đứng lên, bắt đầu xử lý lương thảo, muốn vận chuyển lương thảo đi.

Nhưng mà mới vừa chở đi một ít lương thảo quân nhu, mặt đất liền chấn động, tiếng vang rung động khi vó ngựa va chạm cùng mặt đất vang lên, truyền vào bên tai bọn họ. Trong tầm nhìn của bọn họ, lại là đoàn người xung phong đến.

- Địch nhân a!!

Mọi người của Hỏa Đầu Quân quát lớn lên, đều lấy ra khảm đao, có người bởi vì tìm không thấy khảm đao, ngược lại nắm lấy thái đao, thật ra cũng có vài phần khí thế.

Đám địch nhân này cũng chỉ có ba người, ba người này mặc hắc bào, hơi thở trên người có chút hung ác nham hiểm. Bọn họ vừa nhìn thấy thi thể đầy đất đều nhíu mày.

- Phía sau chỗ lương thảo này cư nhiên còn có cường giả tọa trấn… Ta nói tiểu đội tinh nhuệ như thế nào có thể lâu như vậy còn chưa hoàn thành nhiệm vụ trở về, thì ra là gặp phài cao thủ a!

Cường giả hắc bào lạnh lùng nở nụ cười, liếc mắt nhìn nhìn đám thi thể đầy đất, lại liếc mắt nhìn Hỏa Đầu Quân một cái, sắc mặt nhất thời trở nên lành lạnh.

- Bất quá, các ngươi đều phải chết rồi!

Người hắc bào này nhất thời trợn tròn mắt, mũi chân dẫm mạnh xuống đất, cư nhiên từ phía trên ngựa cao bay xuống, một móng vuốt mang theo chân khí tối đen mãnh liệt phóng ra, xuyên thủng ngực mấy người Hỏa Đầu Quân, vứt bảo bọn họ sang một bên.

Ba người này là cường giả của Tu La Môn, tu vi đã đạt đến Chiến Vương ngũ phẩm, ở trong Hỏa  Đầu Quân này giống như sói tiến vào đàn cừu, giết chóc thật dễ dàng.

Long Tài mới giật mình chuyển xoay người, đối mặt với ba người hung ác giống ác ma này, hắn căn bản không thể  vực dậy dũng khí đối kháng, xoay người liền bỏ chạy về xa xa.

Ngụy Đại Phúc cũng là như vậy, lăn tròn muốn chạy trốn… Hắn cũng muốn bảo vệ lương thảo, chỉ là tu vi ba người này quả thực quá mạnh mẽ rồi, hắn cò lòng nhưng lực không đủ a.

- Muốn chạy trốn sao?

Một người hắc bào lạnh lùng cười, nhất thời bay nhanh ra, mục tiêu chỉ thẳng đến Long Tài kia. Móng vuốt dính đầy máu kia chộp tới chỗ trái tim của Long Tài.

Trên gương mặt non chẹt kia của Long Tài tràn đầy hoảng sợ, cả người đều bị sát ý thổi quét ra đông lạnh cứng đờ.

Ngay khi huyết trảo nhỏ từng giọt máu tươi kia gần như xuyên thủng thân hình của Long Tài, một đạo thanh âm thản nhiên từ một nơi không xa vang lên, cùng với một tiếng động gào thét.

- Ngươi không thể giết hắn.

Thanh âm thản nhiên không mang chút tình cảm nào vang lên, một cái nồi đen xoay tròn phóng ra, mục tiêu thẳng hướng đến người áo đen kia.

- Cái quỷ gì vậy?

Người hắc bào nhíu chặt mắt, đánh tới cư nhiên là một cái nồi đen, hắn cư nhiên bị một cái nồi đen dọa sợ.

Người hắc bào này liền tức giận, tùy tay đánh ra, muốn đánh vỡ nồi đen này. Bất quá huyết trảo khi va chạm cùng một chỗ với nồi đen này, cũng bị lực đạo đáng sợ kia đánh bay.

Nồi đen cũng nổ tung ở trong không trung.

Bộ Phương chậm rãi từ xa đi đến, bên người hắn đi theo Tiểu Bạch.

Đôi mắt của Tiểu Bạch mỗi bước bước ra đều biến thành màu tím sẫm…

- Xem ra ngươi chính là cường giả ẩn giấu kia… cư nhiên giêt tiểu đội tinh nhuệ của chúng ta! Lá gan thật ra cũng không nhỏ a!

Người áo đen kia lạnh lùng cười, sau đó ba người hội tụ cùng nhau, nhìn về phía Bộ Phương.

Bộ Phương vỗ vỗ bụng béo núc của Tiểu Bạch, khóe miệng xệ ra, lười vô nghĩ cùng đám người này.

Rầm rầm rầm!

Ba đạo chân khí mênh mông mang theo uy lực áp chế khuếch tán ra khắp nơi. Hơi thở trên người ba người này cư nhiên đạt đến cấp bậc Chiến Vương. Ở trong quân đội, Chiến Vương đã có thể trở thành tồn tại thống lĩnh một phương.

Khó trách người của Hỏa  Đầu Quân hoàn toàn khkong6 phải đối thủ của ba người này.

Quang mang màu tím nhất thời thịnh vượng, thân hình ba người lao ra tức thời đều bị kiềm hãm lại. Sau đó bọn họ liền cảm giác được một trận gió lạnh, một đạo thân ảnh bay nhanh về phía bọn họ.

Là con rối thiết bên cạnh thanh niên kia!

Cư nhiên dám dựa vào một con rối đến đối phó với bọn họ? Đây là đang khinh thường bọn họ sao?

Bộ Phương khoanh tay đứng, sắc mặt lạnh nhạt, thản nhiên nhìn chăm chú trận chiến, có Tiểu Bạch ra trận, hắn liền thật bình tĩnh.

Tàn khốc của chiến tranh vượt qua tưởng tượng của hắn, ở trên chiến trường này, sinh mệnh giống như trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Một khắc trước nhóm đầu bếp còn đang cùng hắn đàm luận về mỹ thực, giờ phút này đều đã hóa thành thi thể lạnh như băng, thật ra có chút khiến người ta thổn thức.

- Đều giết hết đi.

Bộ Phương thở dài một hơi, ánh mắt hơi hơi trầm thấp, nói.

Thân hình Tiểu Bạch chựng lại một chút, sau đó liền giống như mưa rền gió dữ lao ra, một quyền giống như đập vỡ núi non đánh xuống, đánh bay một người hắc bào, ngực cũng bị lõm xuống một lỗ sâu, hoàn toàn không có lực đánh trả.

Phụt! Một ngụm máu tươi từ trong miệng người hắc bào này phun ra, người nọ trực tiếp ngã trên mặt đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng đã không còn.

Một tay hóa thành Đại Khảm Đao, Tiểu Bạch lại phóng ra một cước mãnh liệt, sau đó bay nhanh ra, cấp tốc như điện chớp.

Ánh đao chợt lóe, làm cho hai người vốn còn đang kinh hãi làm sao có thể chống đỡ. Chỉ là trong nháy mắt, liền bị trảm bay, trong bụng hai người đều là bị cắt ngang qua, máu phun ra như mưa.

Ba cường giả Chiến Vương ở trong tay Tiểu Bạch căn bản là không có lực đánh trả.

Ầm!!

Một người một quyền, sau ba quyền, Tiểu Bạch liền hóa thành bộ dáng mắt đỏ ban đầu, về lại bên người Bộ Phương.

- Một lần lịch luyện đầu bếp hành quân tốt đẹp cư nhiên cứ như vậy bị hủy đi, thật khiến cho người ta có chút căm tức a.

Bộ Phương gãi gãi đầu, hít sâu một hơi, thản thở nói.

Sau đó đôi mắt hắn trở nên sắc bén, mang theo Tiểu Bạch liền hướng tới nơi xa xa, chậm rãi tiêu sái bỏ đi.

Phương hướng kia, tiếng kêu rung trời.

Đôi mắt của Long Tài cùng Ngụy Đại Phúc đều là trừng lớn, tránh ở một góc lạnh run, thở cũng không dám thở mạnh.

Ba tu sĩ cường đại kia cư nhiên ở trong tay con rối thiết kia… ngay cả một chiêu cũng không thể ngăn cản. Chiến đấu chỉ trong nháy mắt đã phân ra thắng bại, con rốt thiết kia rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố a?

Long Tài run rẩy đứng lên từ trên mặt đất, cư nhiên cố lấy hết dũng khí, chạy theo phía sau Bộ Phương, hướng tới địa phương Bộ Phương biến mất.

………

Đường Ngâm phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt đều trở nên có chút vàng như nến…

Cường giả Tu La Môn kia đứng ngạo nghễ phía trên hư không xa xa, một bàn tay áp chế hắn đến hộc máu. Hai người không phải đối thủ cùng cấp độ.

Hắn dù sao cũng chỉ vừa mới trở thành Chiến Thánh thất phẩm, đối mặt với Chiến Thánh thất phẩm lâu năm này, chênh lệch vẫn là quá lớn.

Đặc biệt chân khí tối đen kia của đối phương kia lúc oanh kích còn mang theo uy lực ăn mòn bí mật, làm cho hắn mỗi một thời khắc đều phải chống đỡ chân khí đàn áp đến, nếu không sẽ bị ăn mòn trọng thương.

Lúc này tiêu hao thời gian càng dài, hắn lại càng không phải đối thủ của đối phương.

- Thiên Cơ Tông cư nhiên phái ra người rác rưởi như thế này đến đây… Chẳng lẽ Thiên Cơ Tông thật sự cảm thấy Tu La Môn chúng ta là không có ai sao?

Một chưởng đánh ra, đánh bay trường kiếm trong tay Đường Ngâm, vị cường giả này nhất thời cười lạnh.

Sau đó tay hắn vừa chuyển, nhất thời một thanh trường kiếm huyết sắc liền xuất hiện bên trong tay hắn.

Kiếm vung lên, kiếm khí huyết sắc xẹt qua, lập tức chém tới Đường Ngâm kia, muốn hoàn toàn diệt sát Đường Ngâm.

Cường giả Tu La Môn này thật hưng phấn, Đường Ngâm chính là Chiến Thánh thất phẩm, tuy rằng chỉ mới vừa thăng cấp nhưng dù sao vẫn là thất phẩm. Tinh phách này khẳng định phi thường nồng hậu. Tinh phách của Đường Ngâm chính là có thể so sánh với mấy chục tinh phách của binh lính!

Nếu có thể thu vào tinh phách này, vậy hắn liền thật viên mãn rồi. Thậm chí có thể vượt mức hoàn thành nhiệm vụ Đại Tế Ti bố trí!

Một kiếm chém xuống, huyết sắc bay ra.

Đồng tử Đường Ngâm co rụt lại, cứ như sống sờ sờ bị trảm lên mặt đất, mặt đất cũng xảy ra nổ mạnh kịch liệt.

Khụ khụ…

Ói ra máu tươi, sắc mặt Đường Ngâm tái nhợt đứng lên từ trên mặt đất. Hắn cảm giác chính mình sẽ phải chết ở chỗ này… Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của yêu nhân Tu La Môn kia a!

- Xem ra ngươi chính là chủ mưu đi, chính là do ngươi hủy đi hành trình lịch luyện hành quân này của ta đi?

Một thanh âm lạnh nhạt vang lên, từ phía xa xa, có hai đạo thân ảnh từ bên trong vạn quân chém giết tiêu sái đi đến đây.

Đường Ngâm sửng sốt, quay đầu nhìn qua, đôi mắt liền co rụt lại!

- Bộ… Bộ tiền bối!

Trên mặt Đường Ngâm bỗng nhiên lộ ra thần sắc hưng phấn. Đúng vậy, hắn cư nhiên có thể quên mất tồn tại đáng sợ như Bộ Phương này.

Lúc trước trận chiến Đế Đô hắn đã chính là sớm nghe nói qua. Đáng sợ của trận chiến ấy là do uy danh của tiểu điếm Bộ Phương tạo ra. Bao nhiêu cường giả trong trận chiến ấy đều hóa thành xương khô!

Một tay nâng lên năm tấm ngọc phù xoay tròn, cường giả Tu La Môn quay đầu nhìn nhìn Bộ Phương cùng Tiểu Bạch chậm rãi đi tới, nhíu mắt.

- Ngươi lại là ai hả? Lại là một tên tới chịu chết sao? Chỉ là Chiến Hoàng lục phẩm… cư nhiên dám càn rỡ như vậy.

Cường giả Tu La Môn này là Chiến Thánh thất phẩm lâu đời, nhãn lực tự nhiên vẫn là có. Tu vi của Bộ Phương tuy rằng không rõ ràng, chỉ là hắn liếc mắt đã có thể nhìn ra Bộ Phương đang bước đến là Chiến Hoàng lục phẩm.

Về phần con rối thiết kia, trên người không có chút chân khí dao động nào, thật ra không được hắn đặt vào trong mắt.

Một tôn Chiến Thánh thất phẩm thêm một tôn Chiến Hoàng lục phẩm sao?

Khóe miệng cường giả Tu La Môn nhất thời giật giật:

- Lại là một tên đến tặng tinh phách, xem ra thu hoạch lần này sẽ rất lớn a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK