Quán ăn Vân Lam.
Cánh cửa đồng của tiểu điếm vẫn đóng chặt, ánh mặt trời không lọt vào được tia sáng nào, trong tiểu điếm có vẻ tối tăm.
Trong tiếng hít thở đều đều chậm rãi, Cẩu gia gục dưới tàng cây Ngộ Đạo, hít thở đều đặn, thân hình béo mập cũng theo đó mà rung động.
Trong bóng tối, một nhân ảnh lặng lẽ thổi đến, mái tóc thẳng màu đen khẽ nhộn nhạo, gợn sóng.
Tiểu U cảm thấy có chút nhàm chán, ở trong tiểu điếm đi tới đi lui, có lúc đứng ở dưới tàng cây Ngộ Đạo ngẩn người, có lúc lại ngồi trên ghế thất thần, loại cuộc sống này nàng tựa hồ đã sớm quen thuộc.
Khi ở trong bí cảnh, nàng căn bản cũng chỉ ở trên thuyền U Minh, khi đó nàng cũng chỉ có thể ngẩn người.
Bỗng nhiên, Cẩu gia đang chìm trong giấc ngủ bỗng nhiên mắt chó run lên, thịt béo trên mặt kịch liệt lay động.
Hắn tỉnh táo mở mắt, há miệng ngáp một cái, ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phương hướng quảng trường.
- A...!xem ra tiểu tử Bộ Phương gặp phải phiền toái rồi, tiểu tử này thật to gan, ra cửa cũng không đem theo cục sắt Tiểu Bạch.
Cẩu gia lầm bầm nói.
Sau đó nó quay đầu nhìn về phía Tiểu U đang thất thần bên cạnh, nhếch miệng, dùng thanh âm đầy từ tính, nói:
- Nha đầu, ăn cơm thôi.
Tiểu U đang ngẩn người, nhất thời run lên, con ngươi đen nhánh nhất thời bắn ra tinh mang, nhìn về phía Cẩu gia.
- A...!Lừa ngươi thôi.
Cẩu gia nói.
Trong mắt Tiểu U thu liễm quang mang, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Cẩu gia.
Con chó này...!thật nhàm chán.
-, Bộ Phương có thể xuất hiện chút phiền toái, nếu như ngươi còn muốn ăn cơm Long Huyết mỹ vị, vậy ngươi phải đi một lần...!Đem tiểu tử kia về, nếu không, một khi tiểu tử kia xảy ra chuyện, ngươi sẽ không bao giờ được ăn cơm Long Huyết mỹ vị nữa.
Cẩu gia nói.
Tiểu U sửng sốt, Bộ Phương xảy ra chuyện?...!Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là từ nay không được ăn cơm Long Huyết nữa?
Tròng mắt Tiểu U nhất thời co rụt, chuyện như vậy làm sao có thể xuất hiện!
- Được, ta đi tìm hắn.
Tiểu U đứng lên, đôi chân thẳng tắp, thản nhiên nói.
- Chạy đi kiếm cơm Long Huyết đi, nha đầu!
Cẩu gia ủng hộ nói.
Tiểu U nhìn Cẩu gia một cái, trịnh trọng gật đầu:
- Ta nhất định sẽ vì cơm Long Huyết...Mang Bộ Phương về đây!
Sau một khắc, Tiểu U xoay người, cánh cửa bằng đồng của tiểu điếm ầm ầm mở ra.
Cẩu gia lại ngáp một cái, nhìn bóng lưng Tiểu U rời đi, miệng chó nhếch lên.
- Có nha đầu này ở đây đúng là bớt việc...!Ngủ một giấc trước rồi hãy nói.
Lẩm bẩm xong, Cẩu gia lại gục xuống, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lá cây Ngộ Đạo đung đưa, bồng bềnh rơi xuống, rơi xuống mũi Cẩu gia, làm mũi nó có chút ngứa ngáy.
Trong phòng bếp, tròng mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe lên, giơ tay lên gãi gãi cái đầu tròn, trên đầu hắn, Tiểu Bì nằm úp sấp, ngáy o o.
...
Tấm lụa mỏng màu đỏ quay cuồng, mang theo một mùi hương nữ nhân đặc biệt, liêu nhân.
Một thân hình duyên dáng thấp thoáng trong tấm lụa mỏng màu đỏ, vóc người bốc lửa, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Nam Cung Vô Khuyết không khỏi trợn mắt, trong lòng vô cùng kích động.
Bộ Phương nhíu mày, đầu tiên là lão giả cơ bụng tám múi, sau đó là Đồng Hoà cùng Di Tát , hiện tại lại chạy đến một nữ nhân...
Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.
- Lão Bộ! Nữ nhân này giao cho ta! Ngươi tìm cơ hội bỏ chạy...!Ta là người giỏi đối phó với nữ nhân nhất!
Ánh mắt Nam Cung Vô Khuyết sáng lên, vỗ bả vai Bộ Phương, chân thành nói.
Bộ Phương hồ nghi nhìn Nam Cung Vô Khuyết, ánh mắt khó tin.
Lụa mỏng quay cuồng, vẫn như dòng nước, liên miên không dứt.
Sau một khắc, lụa mỏng cuồn cuộn nổi lên, lộ ra một đôi chân trắng nõn, thẳng tắp, như ngọc tạc.
Ánh mắt Nam Cung Vô Khuyết cũng nhìn thẳng.
Một đôi hài màu đỏ tươi, chói mắt.
Đôi chân dài nhẹ nhàng di chuyển, tấm lụa mỏng tự nhiên mở ra, thân ảnh duyên dáng từ từ xuất hiện trước mắt Nam Cung Vô Khuyết và Bộ Phương.
Khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, duyên dáng sang trọng...!khiến hô hấp người ta vào giờ khắc này cũng bất giác chậm lại.
Nữ nhân này...!thật sự rất đẹp!
Vẻ đẹp không thanh tú như Nam Cung Uyển, cũng khác với vẻ đẹp lạnh lùng của Tiểu U, vẻ đẹp của nữ nhân này là loại vẻ đẹp cao quý hoa lệ, chỉ nhìn qua, cũng cảm thấy có một loại áp lực mạnh mẽ.
Đôi môi đỏ mọng tiên diễm của Tu La Thánh Nữ khẽ mở ra, cặp lông mi dài run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương.
- Chúng ta lại gặp nhau...
Nữ nhân này mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhàng, mang theo năng lượng lười biếng, làm người ta nghe thấy trong lòng cũng không khỏi rung động.
Lại gặp nhau?
Bộ Phương sửng sốt, tròng mắt nhíu lại, trong đầu nhất thời hiện lên một hình ảnh, lần trước nữ nhân gặp thoáng qua, hình như chính là nữ nhân trước mắt này.
- A, hình như là vậy.
Bộ Phương thản nhiên nói.
- Nếu ngươi biết điều...!hãy đi theo ta? Ta sẽ dẫn ngươi đến một chỗ thú vị.
Thánh Nữ mỉm cười, giống như trên mặt nở ra một đóa hoa, vẻ xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm, sự bình tĩnh của Bộ Phương có chút ngoài dự liệu của nàng.
Nam Cung Vô Khuyết ở bên cạnh cũng ngây người nhìn nữ nhân này...!Thật là yêu nghiệt!
Lời nói của Thánh Nữ khiến Bộ Phương nhất thời nhíu mày.
Nữ nhân này quả nhiên đi cùng những người kia, hắn nhớ ra rồi, lão đầu xuất hiện đầu tiên kia...!hình như chính là lão già đi theo nữ nhân này.
Chẳng lẽ người muốn bắt hắn chính là nữ nhân trước mặt này?
Nữ nhân này bắt hắn làm gì? Coi trọng hắn sao?
- Không thích, không có hứng thú.
Bộ Phương lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.
Danh Sách Chương: