- Tiền bối, vừa nhìn đã biết ngươi cũng không phải phàm nhân, con rối này cư nhiên có thể ăn nguyên tinh, đây tuyệt đối là lợi khí ra vẻ a. Bán cho ta đi, năm mươi nguyên tinh được không, đây đã là toàn bộ tích lũy mười mấy năm của tiểu gia ta rồi. Có con rối này, tuyệt đối có thể chọc Toa Toa cười!
Tiếu Vũ bị Bộ Phương kéo đi, nhưng lại giương nanh múa vuốt không ngừng, trong miệng không ngừng than thở.
- Toa Toa là ai?
Bộ Phương hỏi.
- Con gái của thành chủ Nam Thành a… Trông vô cùng xinh đẹp! Là thanh mai trúc mã của ta, ta…
Bộ Phương mặt không biểu tình, trực tiếp bỏ qua lời nói của thiếu niên này, cái gì gọi ra lợi khí ra vẻ? Ngươi mua Tiểu Bạch về cũng chỉ là vì tán gái thôi sao? Có thể hay không nhìn thấu qua hiện vật nhận thức bản chất? Tiểu Bạch này chỉ là lợi khí ra vẻ thôi sao?
Chỉ là năm mươi nguyên tinh… giá của một món thịt kho tàu đã muốn mua đi Tiểu Bạch? Ngươi có biết Tiểu Bạch này một ngày phải ăn bao nhiêu thịt kho tàu không?
- Tiếu Vũ, đệ đang nói bậy bạ gì đó!
Tiếu Yên Vũ có chút dở khóc dở cười, hai kẻ dở hơi này như thế nào lại gặp phải nhau a.
Hơn nữa Tiếu Vũ vừa rồi đang nói cái gì… Hắn ra giá năm mươi nguyên tinh để mua Tiểu Bạch phía sau Bộ lão bản, lợi hại rồi đệ của ta, đệ cũng thật là dám mở miệng a.
- Ô… Đúng lúc, nàng nhận thức a, tiểu tử này thật sự là phiền phức.
Bộ Phương buông Tiếu Vũ ra, tiểu tử kia nháy mắt xoay người một trăm tám mươi độ, chuẩn bị đánh tới Bộ Phương. Bất quá Bộ Phương đúng lúc vươn tay hướng tới đầu hắn.
- Đều đã nói bao nhiêu lần rồi, Tiểu Bạch ngươi nuôi không nổi, buông tha cho nó đi, ngươi sẽ tìm được lựa chọn tốt hơn.
Bộ Phương nghiêm túc nói.
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên, sờ sờ cái đầu tròn vo.
- Đừng náo loạn nữa Tiểu Vũ, Bộ lão bản nói không sai, đệ thật sự nuôi không nổi.
Tiếu Yên Vũ lôi kéo tay áo của Tiếu Vũ, nói với hắn, Bộ Phương nói chính là lời nói thật.
- Yên Vũ tỷ… Tỷ như thế nào không giúp đệ nói chuyện a? Tỷ hẳn là phải trợ giúp đệ thuyết phục tiền bối mới đúng. Giữa hai người có phải có mờ ám gì?
Tiếu Vũ bất mãn nói, ánh mắt nghi ngờ đánh giá trên dưới Tiếu Yên Vũ cùng Bộ Phương.
Tiếu Yên Vũ trừng lớn hai mắt, hai má đỏ lên, nâng tay chính là một đập lên đầu Tiếu Vũ.
- Nói bậy bạ gì vậy! Nếu còn nói nữa trở về kêu nhị tẩu phạt đệ quỳ Lang Nha Bổng!
Sắc mặt Tiếu Vũ cứng đờ, ngậm miệng không nói thêm lời nào.
- Bộ lão bản, ngươi như thế nào lại đến nơi này, là Tiểu Nhã chiêu đãi không chu toàn sao? Ta còn đang muốn tìm ngươi đây?
Sắc mặt Tiếu Yên Vũ dịu đi một chút, cười nói với Bộ Phương.
Sắc mặt Bộ Phương lạnh nhạt, chiêu đãi không chu toàn…Ô, là phi thường không chu toàn.
- Tỷ, nha hoàn kia của tỷ cư nhiên mang tiền bối đi đến chỗ khách phòng hạ đẳng kia, có thái độ gì chứ! Ta đã mệnh lệnh hạ nhân thay đổi sương phòng của tiền bối rồi, còn có… tiền bối nói muốn tìm tỷ, ta liền dẫn hắn đến đây!
Tiếu Vũ nhỏ giọng nói.
Tiếu Yên Vũ sửng sốt, đại mi vừa nhíu, Tiểu Nhã này…
- Quên đi, không phải nói tới Tiếu phủ rồi có thể ăn Sinh Tiên Bao chính tông sao? Mang ta đi đi.
Bộ Phương nói.
Tiếu Yên Vũ cắn cắn môi, đang định mở miệng, Tiếu Vũ ở một bên đã lớn tiếng ồn ào.
- Cái gì? Tiền bối ngươi là muốn ăn Sinh Tiên Bao sao? Không được a… Mẹ ta chậu vàng rửa tay không làm rồi a!
Bịch! Tiếu Yên Vũ không chút khách khí gõ lên đầu Tiếu Vũ.
- Chậu vàng rử tay cái đầu! Câm miệng, không ai kêu ngươi nói chuyện thì đừng nói!
Tiếu Yên Vũ tức giận, cái gì kêu là chậu vàng rửa tay, tiểu tử này thật biết nói mê sảng.
- Lâm cô nương kia là mẹ của hắn?
Bộ Phương thật ra kinh ngạc liếc nhìn Tiếu Vũ một cái.
- Đúng vậy, Tiếu Vũ chính là con trai nhỏ của nhị bá ta, có chút bất hảo, đã để lão bản chê cười rồi.
Tiếu Yên Vũ xin lỗi nói.
- Bất hảo thì cũng không phải bất hảo gì, chỉ là có chút ngu si cùng phiền phức.
Bộ Phương vung tay áo, nghiêm túc nói.
Sắc mặt Tiếu Vũ cứng đờ, bi phẫn nhìn nhìn Bộ Phương. Hắn chỉ là muốn mua Tiểu Bạch tán gái làm màu mà thôi, như thế nào lại trở thành ngu si rồi… Thật không ngờ ngươi cư nhiên lại là tiền bối như vậy a.
Tiếu Yên Vũ ở phía trước dẫn đường, ba người lập tức đi.
Tiếu Vũ mẹ hắn cũng chính là “Bao Tử Mỹ Nhân”. Bởi vì gả cho phụ thân của Tiếu Vũ, đã thật lâu rồi không làm Sinh Tiên Bao. Chỉ có ngẫu nhiên vào thời điểm lễ xuân nguyên mới có thể làm ra một mâm, cho nên người thường rất khó thưởng thức tay nghề của nàng.
- Thái độ của mẹ ta thật kiên quyết a, nói không làm, chính là không làm. Nghe nói đại lão bản của Đế Đô muốn dùng nguyên tinh để mua, mẹ ta cũng không làm luôn.
Tiểu Vũ đắc ý nói.
Tiếu Yên Vũ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó bất đắc dĩ cười với Bộ Phương, tỏ vẻ Tiếu Vũ nói là thật.
Bộ Phương nhất thời nhíu mày, lễ xuân nguyên vừa mới qua rồi, vậy hắn chẳng phải là không có cơ hội ăn được Sinh Tiên Bao kia sao, có chút tiếc nuối cùng đáng tiếc a.
Bất quá chỉ vì như thế, trong lòng Bộ Phương lại càng thêm tò mò về Sinh Tiên Bao này.
- Tiền bối, không bằng ngươi bán Tiểu Bạch cho ta đi. Ta đi thuyết phục mẹ ta thử xem?
Tiếu Vũ trừng lớn hai mắt hỏi.
Nhưng mà Bộ Phương cũng lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn:
- Nói ngươi nuôi không nổi chính là nuôi không nổi.
Sắc mặt Tiếu Vũ tối sầm lại.
- Bộ lão bản, ta mang ngươi đi gặp nhị thẩm một chút. Về phần có thể thuyết phục nhị thẩm ra tay làm Sinh Tiên Bao hay không, phải dựa vào duyên phận rồi.
Tiếu Yên Vũ nói.
Bộ Phương gật gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Ba người một đường đi, dọc hành lang bên trong lâm viên tinh xảo, Bộ Phương đi cũng có chút choáng váng. Một trạch viện lớn như vậy, những người sống bên trong sẽ không lạc đường sao?
Chỉ sau chốc lát, mọi người đi hồi lâu liền đến trước một gian đại viện.
Tiếu Vũ trước tiên đẩy ra cửa sân, nhẹ giọng hô:
- Mẫu thân, con đã trở về rồi.
Trong viện truyền ra một trận âm thanh, một đạo thân ảnh thướt tha đi ra từ trong phòng nơi trạch viện này.
Đây là một nữ tử chín chắn mà xinh đẹp, điềm tĩnh lại tao nhã, dáng người đầy đặn, dung nhan diễm lệ, khóe miệng thời thời khắc khắc đều lộ ra ý cười làm cho lòng người ấm áp.
- Tiếu Vũ đã trở lại rồi a? Cha con mới vừa quay về phòng, vào đi, Yên Vũ cũng đến đây a, hửm,… vị này chính là?
Phu nhân có chút nghi hoặc liếc nhìn Bộ Phương một cái, cười hỏi Tiếu Yên Vũ.
Tiếu Yên Vũ nhanh chóng giới thiệu thân phận cuả Bộ Phương cho phu nhân, bất quá cũng không giới thiệu cặn kẽ.
- Nếu là bạn của Yên Vũ, vậy liền vào trong phòng ngồi đi.
Phu nhân tao nhã cười, chậm rãi đi vào trong phòng.
Tiếu Vũ cúi đầu, phụ thân hắn đã ở trong phòng, hắn không dám quậy phá.
Bộ Phương vừa tiến vào phòng, một cỗ đàn hương thản nhiên lượn lờ, còn có trà hương nồng đậm tràn ngập.
Phòng ốc thập phần rộng lớn, đối diện là một phòng tiếp khách, sắp xếp vài cái ghế gỗ cùng bàn gỗ.
Một vị trung niên đang ngồi trong phòng tiếp khách uống trà, nhìn về phía Bộ Phương bước vào.
Đây là một nam tử anh tuấn, tuy rằng đã đến tuổi trung niên, nhưng là vẫn có thể thấy được vài phần anh khí, trong ánh mắt cũng có khí phách rõ ràng, thật ra có vài phần giống với Tiếu Mông.
Người này chính là Nhị gia Tiếu gia đi, Tiếu Kha Duẫn.
Bộ Phương vừa liếc mắt nhìn người này, đôi mắt hơi hơi nhíu lại. Hơi thở người này rất cường thịnh, nhưng chỉ là ngoài mặt biểu hiện ra. Dưới loại cường thịnh này, còn có một cỗ cảm giác suy yếu. Hơn nữa trên mặt người này thỉnh thoảng còn hiện lên khí đen, tựa hồ đang không ngừng cắn nuốt sinh cơ của người này.
Người này… có chút cổ quái a.
- Các hạ là?
Thời điểm Bộ Phương đánh giá Tiếu Kha Duẫn, Tiếu Kha Duẫn cũng đồng thời đánh giá Bộ Phương. Vừa nhìn một cái, trái tim cũng nảy lên, bởi vì hắn từ trên người người trẻ tuổi này cư nhiên cảm ứng được một cỗ hơi thở cường đại bất phát.
Trong lòng rùng mình, nhất thời mở miệng hỏi.
- Vị Bộ lão bản này là bạn Đế Đô của Yên Vũ. Vừa vặn gặp mặt ở Đế Đô, Yên Vũ liền mời người trở về chơi.
Lâm Cầm Nhi cười giải thích nói.
- Ô… Tại hạ đến Tiếu phủ chủ yếu là tay nghề Sinh Tiên Bao của các hạ, cho nên thỉnh các hạ ra tay làm ra một mâm Sinh Tiên Bao.
Bộ Phương chắp tay với Lâm Cầm Nhi, nói.
- Nhị bá, Bộ lão bản không ngại ngàn dặm xa xôi từ Đế Đô đến Nam Thành này là vì nếm thử tay nghề của Nhị thẩm, có thể hay không…
Tiếu Yên Vũ nhìn nhìnTiếu Kha Duẫn, cười nói.
Chỉ là lời này của nàng còn chưa nói xong liền trực tiếp bị Tiếu Kha Duẫn sắc mặt hóa lạnh cắt ngang.
- Không được, Cầm Nhi đã không còn làm Sinh Tiên Bao nữa, các hạ mời trở về đi.
Sắc mặt Tiếu Kha Duẫn trầm xuống, vung tay lên, không chút khách khí hạ lệnh trục khách.
Sắc mặt Tiếu Yên Vũ nhất thời cứng đờ, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Bộ Phương ở bên cạnh.
Lâm Cầm Nhi cũng là cười xin lỗi với Bộ Phương, tỏ vẻ sẽ không ra tay.
- Mẹ… Tiền bối là từ Đế Đô đến quả thực rất vất vả a. Bằng không liền làm một mâm đi, con cũng đã lâu không được thưởng thức tay nghề của mẹ rồi.
Tiếu Vũ cũng mở miệng hỗ trợ.
- Lui ra, người lớn nói chuyện, con nít đừng xen mồm vào.
Tiếu Kha Thành liếc mắt nhìn Tiếu Vũ một cái, thản nhiên nói.
Thần sắc trên mặt Tiếu Vũ nhất thời uất nghẹn, lần nữa cúi đầu. Được rồi, ngươi là người lớn ngươi giỏi nhất…
- Bộ lão bản đúng không, thật ngại quá, ái thê bởi vì thân thể suy yếu, đã thật lâu không có xuống bếp làm Sinh Tiên Bao rồi. Thật sự có lỗi rồi, các hạ vẫn là mời trở về đi. Mỹ thực Nam Thành có rất nhiều, không chỉ có Sinh Tiên Bao này, các hạ có thể nếm thử nhiều một chút mỹ thực khác.
Tiếu Kha Duẫn nói, lần nữa hạ lệnh trục khách.
Bộ Phương nhíu nhíu mày, cũng không lựa chọn tiếp tục kiên trì, nếu không muốn làm vậy thì không cần làm đi.
Cho nên, Bộ Phương đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa đến cửa, cả Nam Thành lần nữa vang lên tiếng động thú rống du dương, bên ngoài tường thành, vang lên ầm ầm tiếng va đập.