Nhóm đầu bếp của Hỏa Đầu Quân nâng lên chậu sành hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, tản ra mùi hương nồng nặc. Trong chậu ăn này chứa rất nhiều món ăn mỹ vị bọn họ đã hao phí rất nhiều tâm tư. Trong những món ăn này, có nguyên liệu nấu ăn trân quý, có dùng thịt linh thú trân quý, mục đích để sau khi đám binh sĩ quân thứ ba thưởng thức món ăn sẽ đạt đến trạng thái tốt nhất, như vậy mới có thể đủ dùng trạng thái tốt nhất đón tiếp chiến đấu kế tiếp.
Đông!
Chậu sành trầm trọng đặt trong doanh địa nhất thời phân tán ra mùi hương nồng đậm, tràn ngập bốn phía doanh địa.
Nhóm binh sĩ mặc khôi giáp trong doanh địa đều tò mò nhìn chậu sành này. Tuy rằng tò mò nhưng bọn họ cũng không có chờ mong quá nhiều, điều này làm cho Ngụy Đại Phúc vẫn luôn âm thầm quan sát bọn họ trong lòng có chút tức giận.
Bất quá trong lòng hắn cũng bất đắc dĩ, đám binh sĩ quân thứ ba này đã sớm ăn chán món ăn của bọn hắn rồi. Những món ăn bọn họ tỉ mỉ nấu ra, hương vị tuy rằng không tồi, có lẽ bởi vì số lần ăn không nhiều lắm, cho nên trên mặt những sĩ binh còn có thể có chút hưng phấn cùng tò mò. Nhưng là chỉ là món ăn bình thường… những sĩ binh này cơ bản đều là không có cảm giác gì.
Không có ý mới gì, hương vị cũng vô pháp hấp dẫn bọn binh lính, đây là bất đắc dĩ của nhóm đầu bếp bọn họ.
Thống lĩnh quân thứ ba Chu Việt chắp tay ra sau, chậm rãi đi đến phương hướng của Ngụy Đại Quân. Bên người hắn đi theo vài sĩ quan phụ tá mặc khôi giáp.
Trên mặt Ngụy Đại Phúc nhất thời phủ đầy cung kính, khom người với Chu Việt, đứng sang một bên.
- Tốt lắm, vất vả rồi, phân phát những món ăn này xuống đi, để các tướng sĩ ăn ngon một chút.
Trên mặt Chu Việt mang theo tươi cười vừa lòng, tuy rằng hình thức món ăn của Hỏa Đầu Quân vẫn là món ăn như cũ, không có biến hóa gì, bất quá có thể ăn ngon đã là không dễ dàng gì.
Ngụy Đại Phúc lên tiếng, sau đó bắt đầu an bài người đến múc món ăn. Những bọn lính này đều ầm ầm một tiếng, chen chúc lại đây, vây quanh chậu sành này, hưng phấn vô cùng bắt đầu gọi món ăn.
Đám người Ngụy Đại Phúc bận rộn ngất trời, những món ăn linh khí này chính là phi thường được bọn lính này ưa thích. Bởi vì hương vị ngon, còn có thể bảo trì trạng thái tràn đầy chân khí trong cơ thể, loại mỹ thực này, bọn họ như thế nào có thể không thích!
Bộ Phương thản nhiên nhìn nhìn đám binh sĩ ăn như sói đói. Chậu sành nhỏ hắn cầm trong tay cũng đặt trên mặt, trên chậu sành được đậy nắp, làm cho hương vị món ăn căn bản không thể phân tán ra chút nào.
Chính là như lời Ngụy Đại Phúc nói, ánh mắt của bọn lính đều dừng trên món ăn có linh khí, chậu sành món ăn bình thường này của Bộ Phương căn bản không có ai hỏi thăm.
Thậm chí ánh mắt của binh lính còn chưa từng dừng trên chậu sành này lần nào, chênh lệch thật sự quá lớn.
Trên mặt Ngụy Đại Phúc lộ ra ý cười, thỉnh thoảng múc cơm cho bọn lính, thỉnh thoảng còn phụ trách tuần tra xung quanh. Nhìn thấy mọi người khí thế ngất trời, ý cười trên mặt hắn căn bản không thể dừng lại.
Ánh mắt hắn dừng lên người Bộ Phương đứng ở một góc, trước người Bộ Phương đặt một chậu sành, trên chậu sành đậy nắp gỗ, bao vây hương vị món ăn không tiết lộ ra chút nào, đứng ở một góc cô quạnh, có vẻ thập phần lạnh lẽo.
- Xem đi… quả nhiên là không người hỏi thăm. Nếu món ăn của ngươi một phần cũng không có người ăn, đến lúc đó trở về Hỏa Đầu Quân, ta sẽ tính sổ đàng hoàng với ngươi.
Ngụy Đại Phúc chắp tay ra sau đi đến bên người Bộ Phương, nhìn nhìn bộ dáng của Bộ Phương nhất thời cười nhạo.
Món ăn phổ thông cùng món ăn có linh khí nếu cạnh tranh thì thật sự kém hơn quá nhiều rồi. Điểm ấy chính là không thể nghi ngờ, từ mức độ nóng sốt của hai loại món ăn liền có thể nhìn ra.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Ngụy Đại Phúc một bộ dáng tiểu nhân đắc chí, nhếch nhếch khóe miệng, hắn nhìn nhìn đám binh sĩ tranh đoạt món ăn trong chậu sành khác, thần sắc trên mặt cũng không phát sinh biến hóa gì.
Tuy rằng biểu tình trên mặt những binh sĩ đó cũng thật là hưng phấn, chỉ là Bộ Phương mới có thể cảm nhận bên trong bọn họ cũng không có bao nhiêu sung sướng… Thật hiển nhiên, những món ăn này bọn họ hẳn là đã từng nếm qua rồi, thiếu đi rất nhiều cảm giác mới lạ. Hơn nữa những hương vị này cũng không có cách nào làm bọn họ hưng phấn như lần đầu thưởng thức.
- Để bọn họ lại ăn trong chốc lát nữa, bằng không ta sợ món ăn này chỉ sau chốc lát liền bị cướp sạch.
Bộ Phương nhìn thoáng qua Ngụy Đại Phúc khoanh tay bỏ đi, thản nhiên cười nói, trong lời nói của hắn tràn ngập tự tin.
Thân mình Ngụy Đại Phúc nhất thời cứng đờ, khinh thường cười rộ lên:
- Tiểu tử ngươi cũng thật là tự tin a… Bất quá mỹ thực dùng nguyên liệu nấu ăn chứa linh khí làm ra cùng mỹ thực dùng nguyên liệu nấu ăn phổ thông làm ra thật sự chênh lệch quá lớn rồi. Tự tin của ngươi liền giống như vô tri của ngươi.
- Hả… Vô tri?
Khóe miệng Bộ Phương nhất thời nhếch lên.
Sau đó hắn cũng không tiếp tục để ý đến Ngụy Đại Phúc nữa, mà là một tay để lại nắp gỗ đậy chậu sành kia, dùng sức một phen, xốc lên nắp gỗ kia.
Hơi khí nóng hôi hổi phóng lên cao, hơi thở trắng xóa bốc lên giống như một đám mây nấm nổ mạnh ra, ầm ầm khuếch tán.
Một cỗ mùi hương nồng đậm đến mức tận cùng dâng lên từ trong chậu sành kia, giống như núi lửa đột nhiên phun trào, giống như ném một quả bom vào trong doanh địa này.
Ùng ục…
Mùi hương cuốn qua giống như gió xoáy, nhất thời cả doanh địa đều trong nháy mắt an tĩnh lại, nhóm binh sĩ đang tranh giành món ăn liền dừng lại động tác trong tay.
Bọn họ ngửi thấy được một mùi hương thập phần xa lạ, mùi hương kia bọn họ chưa từng ngửi qua, cũng chưa từng đánh giá qua. Nhưng là hương vị này nhanh chóng kích thích vị giác của bọn họ, mùi hương nồng đậm kia thật sự rất là quá đáng.
Bộ Phương hít sâu một hơi, trên mặt cũng hơi đỏ hồng lên, có chút kích động cùng hưng phấn nhìn nhìn món ăn trong chậu sành.
Một cỗ hương vị cay độc, tê dại, đậm đà trào ra từ trong chậu sành kia, dâng lên trước mặt hắn.
Từng khối đậu hủ giống như được đông lạnh run lên trong nước canh sôi trào, cùng với hương thơm cay tê nồng đậm dâng lên.
Đậu hủ Ma Bà… Đậu hủ Ma Bà hương vị cay tê!
Đây là một món ăn rất có hương vị. Chỉ cần dựa vào mùi hương đã khiến người khác không nhịn được nuốt nước bọt.
Trong nháy mắt mở ra nắp đậy, mùi hương hấp dẫn kia dâng lên, thân mình Ngụy Đại Phúc liền cứng lại, cơ hồ cả doanh địa đều bao phủ lên mùi hương này… cái này con mẹ nó lại là cái gì vậy!
Quả nhiên, Ngụy Đại Phúc vừa thầm nghĩ trong lòng không xong rồi, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nhóm binh sĩ đang khí thế ngất trời tranh đoạt món ăn linh khí kia đều bị hấp dẫn đến đây! Nhóm người này chậm rãi bao vây đến trước mặt Bộ Phương, một đám đều không ngừng nuốt nước bọt, thần tình tràn đầy hưng phấn cùng khát vọng.
- Thơm quá a! Chưa từng ngửi thấy hương vị thơm như vậy…
- Đây là món ăn gì vậy? Trước kia tựa hồ chưa từng nếm thử qua a, Hỏa Đầu Quân lại nghiên cứu ra món ăn mới rồi sao?
- Mùi vị cay nóng này… trời của ta, con sâu thèm ăn của ta cũng bị câu dẫn ra rồi, ta chịu không nổi nữa!
……..
Bọn lính không ngừng líu ríu, hai mắt đều tỏa sáng rực rỡ nhìn chằm chằm đậu hủ Ma Bà trước mặt Bộ Phương, một đám đều là thần tình khát vọng cùng hưng phấn.
- Hả? Chậu sành này thật nhỏ a… chẳng lẽ là món ăn dùng nguyên liệu phổ thông nấu ra?
Có binh lính phát hiện ra manh mối. Bọn họ đã sớm quen thuộc hình thức trình bày món ăn của Hỏa Đầu Quân này, từ độ lớn nhỏ của chậu sành liền nhìn ra mức độ món ăn.
Có người trên mặt hiện lên vẻ thất vọng nồng đậm, nếu chỉ là món ăn phổ thông, vậy khát vọng của bọn họ liền trở nên yếu đi rất nhiều.
Bộ Phương lạnh nhạt vô cùng, một món ăn hấp dẫn chú ý của mọi người đầu tiên cần nhờ vào mùi hương. Bởi vì mùi hương sẽ tiếp xúc với thực khách đầu tiên, là một loại nhân tố có thể trêu chọc tâm lý thực khách nhất.
Mùi hương của đậu hủ Ma Bà này tuyệt đối là đủ thơm rồi. Món ăn thơm có rất nhiều, nhưng nếu muốn đề cao trạng thái của binh lính, dùng món ăn cay và thơm là tốt nhất, cuối cùng Bộ Phương liền lựa chọn đậu hủ Ma Bà
Tuy rằng chất lượng nguyên liệu nấu ăn sử dụng cũng không phải rất tốt nhưng hiệu quả làm ra thật không tồi.
Bộ Phương nhìn thấy nhóm binh sĩ chung quanh muốn ăn rồi lại tiếc nuối lắc đầu, khóe miệng nhất thời xệ ra, cầm lấy muôi sắt, múc ra đậu hủ Ma Bà, đổ vào trong bát sành. Hơi khí nóng bỏng nồng đậm bốc lên, mùi hương kia cũng dần dâng lên.
Bộ Phương đưa bát sành đến một người gần nhất, thản nhiên nói:
- Nếm thử xem.
Người nọ cơ hồ là theo bản năng nhận lấy, thật hiển nhiên nội tâm của hắn là không muốn cự tuyệt.
Ánh mắt của Ngụy Đại Phúc đều là trừng lớn, trong lòng đang rít gào, ngươi như thế nào cứ như vậy tiếp nhận rồi? Tiết tháo của ngươi ở đâu a? Muốn bảo trì trạng thái thì phải ăn món ăn dùng nguyên liệu nấu ăn chứa linh khí làm ra chứ!!
Đôi mắt binh sĩ kia trông mong nhìn nhìn bát sành trong tay. Đậu hủ Ma Bà đỏ hồng trơn mềm, hương thơm cay tê đậm đà, không chỉ lay động đầu lưỡi hắn, còn hấp dẫn thị giác hắn.
Dùng thìa run rẩy múc một chút đậu hủ, nhẹ nhàng thổi thổi hơi nóng bay bổng trên miếng đậu hủ.
Sau đó trong ánh mắt chăm chú của mọi người, binh lính này bỏ đậu hủ Ma Bà này vào miệng.