Phía sau Hồn Thiên Vẫn, có hai cường giả Hồn Tông mở miệng hỏi.
Trong mắt Hồn Thiên Vẫn tựa hồ có linh hồn chi hỏa đang nhảy nhót, làm cho người cảm giác âm trầm, phảng phất như đối mặt oán linh từ trong địa ngục bò ra.
- Lẽ nào các ngươi không nhìn ra Vũ Vương điện hạ đang thử chúng ta sao? Tuy Vũ Vương liên thủ với Hồn Tông ta, thế nhưng hắn dù sao cũng là người triều đình, mà chúng ta là trận doanh tông phái, vốn như nước với lửa, nếu không phải Vũ Vương vì ngôi vị Hoàng Đế, hắn làm sao dám phạm vào tối kỵ liên thủ với chúng ta.
Hồn Thiên Vẫn thản nhiên nói, linh hồn chi hỏa trong mắt không ngừng nhảy lên.
- Người nha, vì lợi ích, luôn sẽ bí quá hoá liều, mặc kệ ngươi có thân phận gì cũng như vậy.
- Ý của đại trưởng lão là?
Hai cường giả Hồn Tông có chút không hiểu hỏi.
- Mấy ngày trước, Hồn Thiên Đoạn và Tiếu Kiếm Vương chạy trốn tới tiểu điếm kia, dựa vào tiểu điếm che chở ngăn cản Tiếu Mông và Liên Phúc truy sát tới, thực lực của tiểu điếm thần bí kia không phải chúng ta có thể tưởng tượng, nghe đồn trong tiểu điếm có Linh Thú Chí Tôn trong coi, mục đích của Vũ Vương là để cho chúng ta thử hư thực của tiểu điếm, có thể giết... tự nhiên là tốt nhất.
Hồn Thiên Vẫn chậm rãi nói.
- Bất quá ngay cả Tiếu Mông và Liên Phúc cũng bị ngăn cản, các ngươi chỉ là Chiến Hoàng đi ám sát, chẳng khác nào đi chịu chết...
Hai cường giả Hồn Tông kia ánh mắt co rụt, hàn khí từ lòng bàn chân nổi lên.
- Để A Long A Hổ đi thôi, hai người bọn họ là Chiến Vương, dựa vào công pháp của Hồn Tông ta hẳn có thể ám sát thành công, dù thất bại... tổn thất cũng chỉ là hai vị Chiến Vương mà thôi.
Hồn Thiên Vẫn xoay người, âm trầm nói.
...
Đêm tối phủ xuống, đêm đầu mùa đông mang theo hàn ý tê người, tầng mây màu xám bị gió thổi lặng yên di động, che khuất đi hai vòng trăng rằm.
Trong tiểu điếm, Bộ Phương đã thay y phục thường ngày, cả người thoải mái hơn không ít.
- Phách Giải Hoa Chiên Dầu, món ăn này rất khảo nghiệm chất lượng của nguyên liệu nấu ăn và quá trình chiên dầu.
Bộ Phương nỉ non, đi tới phòng bếp, lúc này hắn dự định luyện tập nấu Phách Giải Hoa Chiên Dầu.
Cua hoa là một loại cua biển, mai hình thoi, bởi vì trên xác ngoài có hoa văn xinh đẹp, nên được gọi là cua hoa, thịt cua hoa dai ngọt, hơn nữa trắng nõn, đẹp như cá bạc, có rất nhiều dinh dưỡng.
Đương nhiên... Đây là cua hoa thông thường.
Lấy Bộ Phương lý giải với hệ thống, Phách Giải Hoa tuyệt đối không phải cua hoa thông thường, chí ít cũng là Linh Thú.
Đi tới phòng bếp, trên mặt đất để một cái chậu, trong chậu không có nước, đặt một con cua hoa to lớn bị trói càng và que.
Con cua này rất đẹp, cả người hiện ra màu lửa đỏ, hoa văn xen lẫn nhau rậm rạp, hợp thành một bức tranh kỳ dị.
- Phách Giải Hoa, Linh Thú cấp năm sống ở Hoang Dã Hải Vực, lực công kích rất mạnh, chiến lực đáng sợ, sống quần cư, là quần thể đáng sợ nhất ở Hoang Dã Hải Vực, nhưng chất thịt ngon, là nguyên liệu nấu ăn cực tốt.
Hệ thống giới thiệu tư liệu của Phách Giải Hoa cho Bộ Phương.
Bộ Phương híp mắt, hắn biết Phách Giải Hoa tuyệt đối không phải cua biển thông thường, nhưng hệ thống cung cấp nguyên liệu nấu ăn cũng quá trâu bò rồi.
Bộ Phương mặt không thay đổi, từ trên bàn lấy ra thái đao, thái đao lóe lên hàn mang, Bộ Phương tiện tay xoay chuyển, thái đao ở trong tay hắn hiện ra mấy cái đao hoa.
Phách Giải Hoa bị dây thừng buộc chặt, thành thật nằm ở trong chậu, rất khó tưởng tượng này lại là một con Linh Thú cấp năm.
Bộ Phương lật người Phách Giải Hoa, Phách Giải Hoa còn đang phụt ra bong bóng, không biết gì cả.
Lật ra bụng của Phách Giải Hoa, Bộ Phương đâm thái đao vào bụng, mắt cua quay tròn chuyển động, bong bóng trong miệng càng nhiều.
Đại khái qua chừng nửa canh giờ, con Phách Giải Hoa này rốt cục đình chỉ giãy dụa, dây thừng bị tháo ra, xốc yếm cua lên, Bộ Phương bắt đầu xử lý Phách Giải Hoa.
Sau khi hết thảy xử lý tốt, Bộ Phương chuẩn bị một cái chảo, đổ vào ít dầu, để cho chảo nóng lên.
Lấy ra thái đao trầm trọng mà mỗi sáng sớm sử dụng để huấn luyện kỹ thuật cắt rau, Bộ Phương cởi dây thừng buộc chặt Phách Giải Hoa ra.
Đợi dầu nóng vừa vặn, đôi mắt của Bộ Phương nhất thời trở nên sắc bén, trọng đao hung hăng băm xuống, trực tiếp chặt Phách Giải Hoa thành hai nửa, đều đặn không gì sánh được.
Bộ Phương ra tay cực nhanh, vừa chặt Phách Giải Hoa xong, thừa dịp gạch cua còn chưa chảy ra, đã trực tiếp ném vào chảo.
Xuy xuy...
Chảo dầu trong nháy mắt truyền ra mùi thơm nồng, đó là thịt cua, gạch cua và dầu sôi hòa quyện.
Kế tiếp là nắm chặc hỏa hầu, đối với điểm ấy, Bộ Phương vẫn rất có tâm đắc, tuy con Phách Giải Hoa này rất lớn, thế nhưng đối với Bộ Phương mà nói không thành vấn đề.
Rất nhanh, Phách Giải Hoa Chiên Dầu ra lò.
Phách Giải Hoa bị cắt thành hai nửa được xếp vào trong đĩa, xác ngoài càng thêm đỏ tươi, ở dưới dầu cải bao trùm, ngọn đèn chiếu rọi, lóe ra một chút quang hoa.
Gạch cua trải qua chiên dầu, hương vị rất thơm, hơn nữa Bộ Phương nắm chặt hỏa hầu vừa phải, thịt cua trắng nõn hương nộn, tản ra nhiệt khí đằng đằng, làm cho người thèm thuồng.
Bộ Phương liếm môi, đi rửa tay sạch sẽ, sau đó ngồi xuống ghế thưởng thức.
- Quả nhiên ngon hơn Hoa Giải Chiên Dầu ở Phượng Tiên Lâu gấp trăm lần, trù nghệ của ta làm sao có thể lợi hại như vậy chứ?
Bộ Phương vừa ăn, vừa mặt không đỏ tim không đập nghĩ.
Nửa con Phách Giải Hoa, đối với Bộ Phương mà nói là vừa vặn, còn dư lại nửa con tiến vào trong bụng Tiểu Hắc.
Thu thập xong tất cả, Bộ Phương vươn người, ngáp một cái, ăn một ngày, cũng có chút mệt nhọc nha, nên sớm nghỉ ngơi, bảo trì giấc ngủ đầy đủ, đối với thiếu niên muốn trở thành Trù Thần mà nói là cực kỳ trọng yếu.
Ngọn đèn tắt, hết thảy trở nên yên tỉnh.
Đêm khuya, bên ngoài hẻm nhỏ đột nhiên truyền đến hai tiếng xé gió, thân ảnh đen kịt ở trong đêm đen, làm mắt thường hầu như khó có thể bắt đến.
Thân thủ của hai người hết sức mạnh mẽ, dán vách tường của hẻm nhỏ, giẫm lên không mà đi, hầu như không phát ra một chút xíu thanh âm.
Tiểu điếm của Bộ Phương chia làm hai tầng, tầng thứ nhất là nơi buôn bán, tầng thứ hai có thật nhiều phòng riêng có cửa sổ, căn phòng của Bộ Phương cũng ở trong đó, căn phòng của Bộ Phương rất thoáng đãng, ngày thường cửa sổ mở rộng, buổi sáng ánh dương quang có thể xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, ấm áp không gì sánh được.
Bất quá bởi vì hôm nay là trời đông giá rét, nên Bộ Phương khóa chặt cửa sổ, phòng ngừa gió lạnh tràn vào.
Hai thân ảnh thu liễm khí tức, bọn họ một người một bên, dán một cái cửa sổ.
Trong cửa tiệm, Tiểu Hắc đang ngủ say sưa, bỗng nhiên cái mũi khẽ động, mở ra con mắt nhập nhèm mông lung, thoáng nhìn lên trên.
- Di? Hai con chuột nhỏ ngũ phẩm, hơn nửa đêm chạy tới làm đi? Công pháp khá kỳ lạ, đáng tiếc gặp phải Cẩu gia... Bất quá, chỉ là hai chuột nhỏ ngũ phẩm, Cẩu gia ta còn lười xuất thủ, uông...... thật buồn ngủ.
Tiểu Hắc tiếp tục nằm ngủ.
Trong mắt hai vị Chiến Vương của Hồn Tông lóe lên quang mang, một người trong đó đưa tay nắm cửa sổ, cửa sổ trực tiếp mở ra.
Hai người nhìn nhau, tựa hồ không ngờ sự tình sẽ dễ dàng như vậy, bất quá không có thời gian cho bọn họ suy nghĩ nhiều, hai người nhẹ như chim yến chui vào trong.