Lời nói của Mao Thạch khiến toàn trường ngây người?
Hắn muốn ăn phao câu gà? Hắn thật sự muốn ăn phao câu gà?
Hắn...!không xấu hổ sao? Ăn….phao câu gà.
Bộ Phương cũng thoáng sững sờ, quay đầu lại chính là nhìn về phía Mao Thạch lúc này cả người cũng đang run động, khẽ nhíu mày.
- A...!Chớ miễn cưỡng mình, không ăn cũng không sao.
Bộ Phương chân thành nói.
Khán giả cũng im lặng, ngươi còn mặt mũi nói chuyện...!Người ném phao câu gà vào trong tay người ta chính là ngươi.
Mao Thạch lạnh lùng quét nhìn Bộ Phương, khẽ hừ một tiếng, hé miệng đút cái phao câu gà vào trong miệng.
Khán giả toàn trường, bao gồm các đại sư luyện đan trên võ đài đều nuốt nước miếng...
Thật sự ăn rồi.
Trước mặt mọi người, ngươi đường đường là một Luyện Đan Sư lại ăn phao câu gà...!Quả thực không còn biết nói gì.
Gương mặt Mao Thạch cũng bóp méo, vành mắt đỏ ngầu, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể tuôn trào dòng nước mắt khuất nhục, hắn dĩ nhiên bị ép ăn phao câu gà, nhưng hắn phải ăn.
Không ăn chẳng khác nào hắn thừa nhận mình thất bại?
Mao Thạch hắn chính là không thua nổi...
Chẹp chẹp….
Hung hăng cắn cái phao câu!
Mao Thạch cắn rất hung ác, dáng vẻ làm người ta nhìn cũng kinh hãi, cảm thấy đau lòng cho cái phao câu gà...
Nhưng bỗng nhiên, Mao Thạch cắn cắn,vẻ hung ác trên mặt từ từ biến mất, động tác nhai cũng trở nên chậm rãi, cuối cùng biến thành nhai rất từ tốn.
Dáng vẻ...!giống như đang thưởng thức phao câu gà thơm ngon.
Bộ ngực Mao Thạch phập phồng, tâm tình cũng ổn định lại, hắn chậm rãi ngồi chồm hổm xuống mặt đất, không ngừng nhai nuốt...
Tại sao...
Tại sao cái phao câu gà này lại ngon như vậy? Đây chính là mùi vị của con gà này sao...
Nội tâm Mao Thạch dao động, bởi vì hắn bỗng nhiên biết được tại sao mình thua.
Một cổ linh khí từ trong phao câu gà bắn ra, phiêu đãng trong dạ dày của hắn, năng lượng xung quanh trong nháy mắt tràn ngập cả người hắn.
Loại cảm giác sảng khoái này khiến Mao Thạch cũng không nhịn được rên rỉ một tiếng...
Thân thể của hắn bởi vì ăn Tu La Đan, bị tác dụng phụ hành hạ không chịu nổi, sớm đã là vết thương chồng chất, nhưng sau khi ăn phao câu gà, hắn lại cảm thấy thân thể của mình thoải mái hơn không ít.
Chuyện này thật khó tin!
Đây thật sự là một cái phao câu gà? Ngươi xác định không phải một viên Tam Văn linh đan?
Mao Thạch vội vàng ngẩng đầu, không tin nhìn về phía Bộ Phương, nhìn về phía thanh niên vô cùng bình tĩnh đứng ở xa, hắn tựa hồ...!thật sự biết tại sao mình thất bại.
- Bây giờ ngươi đã biết tại sao mình thua chứ? Linh đan của ngươi thiếu một thứ so với món ăn của hắn, chính là cái hồn...!Loại đồ vật này, cần ngươi phải tự đi tìm kiếm, thất bại không đáng sợ, đáng sợ chính là sau khi ngươi thất bại không hiểu được kết cục.
Diệu Quang đại sư nhìn đệ tử ngồi chồm hổm trên mặt đất, thở dài nói.
Hắn biết đệ tử của hắn có lòng hiếu thắng quá mạnh.
Huyền Minh đại sư lãnh đạm liếc nhìn Mao Thạch, hắn không có chút hảo cảm với tiểu tử này, dám quát mấy vị luyện đan đại sư bọn họ, lá gan tiểu tử này cũng đủ lớn.
- Được rồi, nếu tuyển thủ Mao Thạch không còn ý kiến bất đồng, vậy trận này người thắng trận...!chính là đầu bếp Bộ Phương.
Huyền Minh đại sư đứng giữa võ đài, ánh mắt quét nhìn toàn trường, lạnh lùng nói.
Khán giả cũng im như thóc, không dám nói gì, một vị luyện đan đại sư tức giận vẫn rất dọa người.
Mao Thạch hồn bay phách lạc, hắn thua, hắn bỏ ra nhiều như vậy nhưng vẫn thua...!Đầu bếp này, thật sự tà dị như vậy sao? Một Luyện Đan Sư lại không sánh bằng một đầu bếp?
Hắn hồn bay phách lạc đứng thẳng người, muốn kéo thân thể rời khỏi võ đài.
Nhưng chưa đi mấy bước, đã bị người ta gọi lại.
Hắn sửng sốt, mọi người tất cả đều sửng sốt, quay đầu nhìn về phía tiếng gọi.
- Cố Hạc đại sư?
Tất cả mọi người ngây người, bọn họ tựa hồ có chút khó hiểu, tại sao Cố Hạc đại sư lại mở miệng gọi Mao Thạch.
Cố Hạc đại sư nhéo mắt cười nhìn Mao Thạch.
- Mao Thạch đúng không...!Lão hủ bỗng nhiên có chút tò mò, lúc ngươi luyện đan đã nuốt một viên đan dược, có thể nói cho lão hủ biết, đan dược kia tên là gì được không?
Mao Thạch sửng sốt, tất cả mọi người sửng sốt.
Cố Hạc đại sư nói gì? Lúc luyện đan Mao Thạch có cắn đan dược?
Mẹ kiếp! Khó trách, trong mùi thơm món ăn của Bộ Phương, hắn vẫn chống đỡ được, không bị tạc lò!
Thì ra là vì là cắn đan dược!
Mặc dù Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển không cấm cắn đan dược, nhưng...!nếu thật sự có người cắn đan dược, vẫn sẽ khiến người ta khinh bỉ.
Mao Thạch ngây người, cả người liền phục hồi tinh thần, toàn thân run rẩy, trong con ngươi bất giác toát ra vẻ hoảng sợ.
- Ta...
Bộ dạng này vừa xuất hiện, liền khiến các vị đại sư không khỏi nheo mắt.
Mấy người này đều là lão cáo già, thoáng cái đã đoán được chỗ này...!có vấn đề.
Chẳng lẽ...!lúc ấy Mao Thạch sử dụng đan dược bậy bạ gì sao?
Bên ngoài võ đài, trên khán phòng.
Đôi mắt của lão bộc bỗng nhiên mở to, tâm thần run lên, nói:
- Không tốt rồi! Mấy lão già này...
Tu La Thánh Nữ cũng nheo mắt, trong lòng căng thẳng.
Nếu như để người của Đan Phủ biết, bọn họ lại để thiên tài Luyện Đan Sư của bọn họ sử dụng một viên Tu La Đan huyết hoả, sợ rằng mấy lão già này sẽ bạo tẩu.
Đến lúc đó, muốn thần không biết quỷ không hay đi bắt đầu bếp kia...!thật sự khó khăn!
- Thánh Nữ đại nhân...!Chúng ta nên làm gì đây? Tâm thần Luyện Đan Sư kia rất dễ loạn, có thể tuỳ tiện khai ra chúng ta!
Danh Sách Chương: