Đưa một muỗng vào miệng, sự mềm mại bao trùm lên khoang miệng, chạy dọc theo đầu lưỡi, làm cho ánh mắt Bộ Phương sáng ngời, trong nước gừng có chút cay, trộn lẫn trong miệng, làm cho người ăn nhịn không được vui vẻ.
Đậu hũ non mềm nhũn vừa vào miệng, không cần nhai đã có thể nuốt xuống dạ dày, dọc theo đường đi, ngay cả thực quản và dạ dày cũng trở nên ấm áp.
Bộ Phương ăn một miếng, đôi mắt cũng híp lại như Tiếu Yên Vũ, không thể không nói, ăn ngay bên cạnh sạp nhỏ cũng có loại cảm giác thư thái thích ý.
Liên tục múc đậu hũ non, Bộ Phương nhanh chóng ăn hết chén, bà lão cho đậu hũ non rất nhiều, Tiếu Yên Vũ cũng chỉ ăn mới nửa bát đã không ăn nổi nữa.
Nhưng Bộ Phương vẫn ăn hết sạch, không phải do món ăn này quá ngon, dù sao trong quán Bộ Phương cũng có món canh cá đậu hũ, đậu hũ non của bà cụ không chỉ kém hơn một chút, hơn nữa nguyên liệu nấu món này cũng không có gì quý giá, nhưng lúc hắn ăn đậu hũ non, vẫn có một loại tình cảm được ôm ấp.
Đó là một loại tình cảm như có từ lâu trong con người hắn, tâm tình thỏa thích như đang rong chơi trong đại dương.
Bộ Phương liếm môi, giống như khi ăn đậu hũ hon lúc còn bé vậy, đó là một động tác vô thức, nhưng lại rất dễ thương.
Bà lão dùng ánh mắt hiền hòa nhìn Bộ Phương, khóe miệng nhịn không được mỉm cười.
- Tiểu tử, còn muốn ăn thêm không? Ở chỗ bà còn có.
- Không cần, cám ơn bà, món đậu hũ non của bà rất ngon.
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng, mặc dù nụ cười này có vẻ cứng ngắc.
Ông trời ơi! Bộ lão bản lại cười!
Tiếu Yên Vũ suýt chút nữa phun ra miếng đậu hũ non vừa bỏ vào miệng, Bộ lão bản mặt than vừa nở nụ cười!
Tiếu Yên Vũ trực tiếp nhìn chằm chằm Bộ Phương, nhìn cho Bộ Phương nhột cả người.
- Nhìn cái gì chứ?
Mặt Bộ Phương không thay đổi liếc mắt nhìn Tiếu Yên Vũ, thản nhiên nói.
Thấy Bộ lão bản lại khôi phục lại sự cao lãnh, Tiếu Yên Vũ mỉm cười, cười run hết cả người, cơ thể mềm mại của nàng hơi run lên.
Nàng vội vàng ăn hết nửa bát đậu hũ non còn lại, sau đó trả chén sứ cho bà lão.
Bộ Phương đưa một kim tệ cho bà.
- Tiểu tử, nhiều quá rồi, cho ta một đồng tiền là được rồi.
Bà lão nhìn thấy một kim tệ, nhanh chóng xua tay, chỉ hai chén đậu hủ non mà thôi, hoàn toàn không đắt đến vậy.
Bộ Phương sửng sốt, nhưng lại lắc đầu, kín đáo đưa một kim tệ cho bà lão.
- Bà ơi, ta cảm thấy món ăn này có giá trị.
Món đậu hũ non này cho Bộ Phương một cảm giác khác, trả mội kim tệ cũng không đắt, nếu như món ăn khó ăn, đừng nói là một kim tệ, Bộ Phương không mắng cho người ta hoài nghi nhân sinh đã là nhân từ lắm rồi.
Thái độ của Tiếu Yên Vũ và Bộ Phương rất kiên quyết, bà lão cũng không còn cách nào khác, đành nhận lấy kim tệ này, bà ấy cẩn thận lau chùi kim tệ, sau đó giấu vào trong ngực.
Một kim tệ đối với bà là một khoản tiền cực lớn, phải cẩn thận mới được.
Bà lão còn muốn mời hai người thêm chén đậu hũ, nhưng lại bị Bộ Phương và Tiếu Yên Vũ cười tươi từ chối, hai người rời đi, tìm kiếm thức ăn ngon ở nơi khác.
Bà lão nhìn bóng lưng hai người rời đi, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười hiền hòa.
Bước chân chầm chậm trên đường cái đông đúc, xung quanh toàn mùi thức ăn làm cho ham muốn ăn uống trong người bốc lên.
- Bộ lão bản, tiếp theo ta sẽ dẫn ngươi đi ăn một món mỹ thực rất nổi tiếng trong Nam Thành.
- Long Hà Thố Ngư.
Tiểu Yến Vũ đeo khăn che mặt lên, che khuôn mặt xinh đẹp đến đáng hận của nàng lại.
Hai người đi thẳng, nhanh chóng đi đến một quán ăn không tính là quá hoa lệ.
Quán ăn này này có hai tầng, mặt tiền của quán hơi cũ kỹ, trên bảng tên có viết ba chữ Túy Hương Các cỡ lớn.
Ba chữ Túy Hương Các rồng bay phượng múa, ẩn chứa thâm ý mờ ảo, làm cho người ta nhìn lâu thì say mê, hiểu nhiên người viết nên hai chữ này không phải người thường.
- Ba chữ Túy Hương Các này chính là do Trường Phong Đại Đế đi qua Nam Thành, sau khi thưởng thức món Long Hà Thố Ngư xong viết nên, bởi vì Trường Phong đại đế mặc thường phục vi hành, nên lúc đưa chữ lên bị Túy Hương Các từ chối, tạo ra một số câu chuyện lý thú.
Tiếu Yên Vũ vừa giới thiệu, hai người vừa bước vào trong quán.
Số người trong quán rất đông, ở đây rất náo nhiệt, mùi thơm của thức ăn bay khắp nơi.
- Tiểu nhị, đưa chúng ta lên lầu hai.
Tiểu nhị sửng sốt, sau đó nụ cười trên mặt càng tươi, có thể đi lên lầu lai của Túy Hương Các, đều là những vị khách không thiếu tiền, bởi vì giá cả ở lầu hai luôn đắt hơn lầu một.
Tất nhiên Bộ Phương và Tiếu Yên không thiếu chút tiền đó, lầu một rất đông người, muốn tìm một bàn trống trong thời gian ngắn là không được, không bằng lên lầu hai luôn.
Đi thẳng theo tiểu nhị bước lên cầu thang gỗ cũ kỹ, tấm ván gỗ giữa cầu thang vang lên tiếng cót két, sau đó hai người đi lên lầu hai.
Lầu hai thoáng mát hơn một chút, cũng vắng vẻ hơn, nơi đây có nhiều chỗ ngồi, nhưng cũng nhiều vị trí đẹp bị người ta chiếm trước.
Tìm một vị trí gần lan can, hai người ngồi đối diện nhau, Bộ Phương nghiêng đầu nhìn về phong cảnh dưới lầu, đập vào mắt là cảnh tượng phồn hoa của Nam Thành, hoa đăng, du khách, tài tử, mỹ nữ, cần gì đều có.
- Tiểu nhị, đưa một phần Long Hà Thố Ngư và một phần gan ngỗng nước tương, còn những món khác thì ngươi xem rồi đưa lên.
Tiếu Yên Vũ dịu dàng híp mắt nói với tiểu nhị, ánh mắt mê người kia làm tiểu nhị phải hốt hoảng,
Hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần trong cơn lúng túng, gật đầu xoay người rời đi.
- Long Hà Thố Ngư, cá là những con cá mập nhất được chọn ở bên ngoài sông lớn, cá mập chỉ có cấp hai, nhưng thịt cá rất rắn chắc, kèm theo mùi thơm ngát, sau khi nấu sôi lên thì thịt cá sẽ nở ra, mùi vị rất ngon.
Tiếu Yên Vũ đặt tay lên bàn, nàng chống cằm, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương gật đầu, lúc trước khi hắn vào thành thấy bên ngoài có rất nhiều ngư dân bắt cá, mỗi con cá được bảo quản cực kỳ tốt.
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó tiểu nhị bưng một món ăn lên, đó là gan ngỗng nước tương.
- Món ăn này ở Túy Hương Các không tính là chính tông, nhưng mùi vị không kém hơn món chính tông nhiều lắm, Bộ lão bản có thể nếm thử, món ăn gan ngỗng nước tương có thể làm món khai vị.
Tiếu Yên Vũ lần nữa mở khăn che mặt ra, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, cười nói với Bộ Phương.
Tiểu nhị đưa thức ăn lên cũng hoa mắt mê thần, cả người dại ra, lần đầu tiên hắn gặp nữ tử xinh đẹp đến vậy.
Nhưng hắn nhanh chóng phục hội lại tinh thần, hơi chật vật lui ra, tiếp tục bưng thức ăn lên.
Bộ Phương cầm đũa trúc trên bàn lên, gắp một miếng gan ngỗng nhỏ hơi hồng, gan ngỗng nhúng vào nước tương có rất nhiều gia vị, ăn vào miệng hơi cay độc và chua xót.
Gan ngỗng không quá cứng, ăn có cảm giác hơi dính, mùi vị hơi chua chát, kèm theo theo mùi cay độc của nước tương, làm cho đôi mắt Bộ Phương sáng ngời.
Đây được xem là món trộn, mùi vị gan ngỗng rất nguyên thủy, kèm theo mùi hương đặc biệt.
- Cũng được phải không?
Tiếu Yên Vũ cười nói, cũng cầm đũa lên gắp một miếng gan ngỗng đưa vào miệng, mặc dù món ăn này không nổi danh như Long Hà Thố Ngư, nhưng cũng rất ngon, trên cơ bản thì mọi người đều biết ở Túy Hương Các có món ăn này.
- Mùi vị rất ngon, nhưng dù sao cũng là rau trộn, không khảo nghiệm khống chế lửa thì cũng khảo nghiệm lý giải về nước tương và kỹ thuật xử lý gan ngỗng, trong nước tương có sử dụng bí phương, cũng được xem như không tệ, còn kỹ thuật cắt gan ngỗng cũng xem như tạm được.
Bộ Phương bình luận.
Món gan ngỗng nấu tương này làm cho hắn nghĩ đến một món ăn, đó chính là kem cây gan long, món ăn này là phần thưởng đợt đột phá trước, nhưng hắn vẫn chưa thử làm, xem ra đợi có thời gian phải thử một chút.
Nước tương gan ngỗng kích thích sự hứng thú ăn uống trong lòng hắn.
Vừa ăn mấy miếng gan ngỗng, một mùi hương phiêu đãng đến đây, quay đầu nhìn về phía tiểu nhị đang bưng về phía này.
Tiểu nhị bày mâm lớn ra giữa bàn ăn, hắn lui về sau, nói.
- Long Hà Thố Ngư của hai vị đã xong, mời dùng, còn những món ăn khác thì đang trong quá trình chuẩn bị, hai vị, có muốn dùng thêm một vò rượu ngon mà quán chúng ta đặc biệt cất không?
- Ngươi nói đến Long Hà Xuân sao? Được rồi, ngươi cho chúng ta một vò.
Tiếu Yên Vũ sửng sốt, sau đó gật đầu, mặc dù nàng từng uống rượu ở quán ăn Phương Phương, không cảm thấy hứng thú với rượu nơi khác, nhưng dù sao rượu Long Hà Xuân cũng rất nổi danh trong Nam Thành, nếu không uống một chén thì đúng là đáng tiếc.
Tất nhiên Bộ Phương không quan tâm đến rượu, ánh mắt của hắn nhìn vào Long Hà Thố Ngư nóng hổi trên bàn.
Tinh thần của hắn run lên, một quyển bản ghi chép xuất hiện ở trong tay hắn, Bộ Phương theo bản năng cúi đầu nhìn, mở bản ghi chép ra, trang thứ nhất có vô số chữ xuất hiện.
- Thực đơn thứ nhất, Long Hà Thố Ngư.