Không ít người đều là ồn ào chui ra từ trong lều trại doanh địa, xoa mắt nhập nhèm tỏ vẻ buồn ngủ.
Bộ Phương đi ra khỏi lều trại, chậm rãi đi đến địa phương dòng người tập trung. Quân đội bình thường là muốn tập hợp, Bộ Phương tuy rằng chưa từng gia nhập quân đội nhưng vẫn là có chút hiểu biết với chuyện này. Mặc dù thanh âm xao động nồi chảo tại Hỏa Đầu Quân đã thay thế thanh âm tập hợp.
Thiếu niên trẻ con Long Tài mũ trên đầu cũng là một cái nồi, thần tình vẫn chưa tỉnh ngủ, bộ dáng mắt mở nhập nhèm, trong doanh địa củi lửa thiêu đốt, phát ra thanh âm bùm bùm lặng lẽ vang vọng, quanh quẩn ở chung quanh.
Nồi thiết lớn đặt trên giá gỗ kia đang được làm nóng với lửa mạnh, trong nồi phát ra tiếng vang ùng ục ùng ục không ngừng, hơi thở bốc lên như sương mù, có hơi nước từ giữa trào ra, quanh quẩn linh khí, mang theo một cỗ hương thơm tự nhiên.
Ngụy Đại Phúc lúc này mang theo một nồi thiết, dùng thìa thiết không ngừng gõ. Thanh âm rất lớn, trên mặt hắn mang theo một tia tức giận, nhìn đám người chậm rì rì này, không khỏi lớn tiếng quát lên:
- Đều chuyển động nhanh lên cho lão tử, đừng tưởng rằng Hỏa Đầu Quân thì không phải là binh lính. Đều đề cao tinh thần cho lão tử, tập hợp nhanh lên!
Nhóm đầu bếp nhất thời vực dậy tinh thần, đứng hoàn thành đội ngũ.
Bộ Phương thì thật bình tĩnh đi phía sau những người khác, đứng ở bên trong đội ngũ.
Điều này làm cho Ngụy Đại Phúc luôn híp mắt chuyên môn tìm kiếm Bộ Phương có chút tiếc nuối trong lòng. Hắn vốn đang muốn mượn cớ này mắng nhiếc tiểu tử cuồng vọng này một lần. Thật không ngờ tiểu tử này cư nhiên có thể sớm như vậy xếp hàng, binh viên mới bình thường kia… đều không phải ngủ đến nắng phơi ba sào sao a!
Bất quá đối với chuyện này hắn cũng không quá mức để ý, chỉ là hừ một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía đám đầu bếp phía dưới.
- Đều ưỡn ngực lên, hôm qua vừa mới nhận được mệnh lệnh của tướng quân, quân thứ ba của chúng ta ngày mai phải ra quân kháng địch. Tướng quân ra lệnh cho Hỏa Đầu Quân chúng ta chuẩn bị bữa ăn ngon, phong phú một chút, thỏa mãn binh lính một chút, nuôi dưỡng tinh thần khí của bọn binh lính, để mọi người có thể có tinh thần đánh thắng một trận trở về!
Ngụy Đại Phúc chắp tay sau lưng, một điệu bộ đội trưởng, lớn tiếng nói.
Nói xong, nhóm đầu bếp phía dưới đều nghị luận líu ríu lên, không ít người đều là có chút hưng phấn, lại đến lúc bày ra kỹ thuật chân chính rồi!
- Cho nên… các ngươi biết ta muốn nói cái gì rồi chứ, món ăn vào ngày hôm nay, các ngươi đều phải chuẩn bị cẩn thận, đứng làm mất tên tuổi Hỏa Đầu Quân chúng ta, đùng làm cho bọn binh lính sẽ có một ngày ăn món ăn của chúng ta mà buông lời chê bai… mẹ nó đây là cái rác rưởi gì. Đến lúc không chỉ là vả mặt các ngươi thôi, mặt của Ngụy Đại Phúc ta cũng mất đi sạch sẽ! Cho nên con mẹ nó đều phải làm đàng hoàng cho ta!
Ngụy Đại Phúc cất cao giọng, lần nữa hô lên.
Nhóm đầu bếp đều ngẩng đầu ưỡn ngực, trong đôi mắt lóe sáng lên tự tin tràn đầy.
Đặc biệt tiểu tử Long Tài trẻ con kia cư nhiên là ưỡn cao ngực, thần tình hưng phấn.
- Tốt lắm, Long Tài… ngươi theo chân bọn họ đến quân doanh phân công đi, đợi lát nữa trở về tiếp tục nấu ăn. Những người khác đều trở lại doanh địa của bản thân cho ta, ngoan ngoãn làm món ăn của các ngươi. Hôm nay món ăn nếu khiến ta không hài lòng, con mẹ nó đều đi bổ củi nửa tháng cho ta!
Sắc mặt Long Tài biến đổi, tràn đầy không tình nguyện đi theo mấy tráng hán kia, nâng lên nồi thiết vẫn còn hơi nóng hôi hổi rời khỏi doanh địa.
Bộ Phương chắp tay ra phía sau, chậm rãi xoay người, liền tính toán quay về doanh địa của hắn.
Bất quá liền bị Ngụy Đại Phúc gọi lại.
- Tiểu tử, ta luôn trông chừng ngươi. Nếu món ăn hôm nay của ngươi không có sĩ binh nào lựa chọn, hắc… Ngươi đã biết hậu quả rồi đi! Đến lúc đó sẽ cho ngươi biết giá lớn phải trả khi càn rỡ cùng Ngụy Đại Phúc ta.
Ngụy Đại Phúc liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, liền hừ lạnh một tiếng.
Bộ Phương nhất thời sửng sốt, nhếch nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt giống như nhìn tên ngốc liếc mắt nhìn Ngụy Đại Phúc, cũng lười mở miệng, xoay người liền về lại trong doanh địa của hắn.
Nhìn thấy trong doanh địa nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, tuy rằng đều là nguyên liệu nấu ăn bình thường nhưng cũng thật là đầy đủ. Rau dưa, các loại thịt đều là phô bày trên mặt đất.
Từ bên trong lựa chọn một ít nguyên liệu nấu ăn tương đối tốt, để trong tay suy xét, Bộ Phương liền bắt đầu lắp ráp giá đỡ, rửa sạch nồi, bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.
Đối với Bộ Phương, không quá tỉ mỉ chuẩn bị món ăn cũng không cần quá tập trung chuẩn bị món ăn, đầu bếp tự tin với tay nghề của chính mình, món ăn nấu ra có thể thõa mãn vị giác của thực khách, khiến người ta khen ngợi không dứt miệng.
Cầm lên mộc cầm, thái đao ở trong tay hắn tùy ý xoay tròn một vòng, đùa giỡn vung vẫy. Trong ánh mắt Bộ Phương dừng phía trên những nguyên liệu nấu ăn hắn đã lựa chọn ra.
Đối với nguyên liệu nấu ăn phổ thông thế này, Bộ Phương cảm giác không hề có áp lực.
Ánh đao lóe nhanh qua, dưới chiếu rọi của ánh lửa, lòe lòe tỏa sáng.
Xoát xoát xoát! Đát đát đát đát!
Những nguyên liệu nấu ăn này cơ hồ chỉ trong mấy nhịp hít thở liền đã được Bộ Phương xử lý tốt. Khả năng khống chế kỹ thuật đao công Lưu Tinh của hắn thật sự trở nên rất thành thạo, xử lý những nguyên liệu nấu ăn này thật quá dễ dàng rồi.
Sau khi xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, Bộ Phương liền bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.
Trước tiên làm nóng nồi, sau đó là đổ dầu vào. Dầu này cũng chỉ là loại dầu bình thường, không có ẩn chứa chút linh khí nào, thật đúng là nguyên liệu nấu ăn phổ thông đến cực điểm.
Những Hỏa Đầu Quân nấu nướng món ăn đều dùng nguyên liệu nấu ăn chứa linh khí, nhưng là bọn họ cũng không thể giống Bộ Phương bảo tồn lại thật hoàn hảo linh khí trong nguyên liệu nấu ăn, thật dễ dàng khiến cho linh khí bên trong xói mòn. Muốn bảo tồn linh khí của nguyên liệu nấu ăn, rất nhiều nhà bếp lớn của các khách sạn lớn đều làm không được, càng đừng nói đến những đầu bếp này.
Bộ Phương nấu nướng đã quen sử dụng thủ đoạn dùng chân khí nấu nướng. Tuy rằng kỹ xảo này đối với nấu nướng nguyên liệu nấu ăn có linh khí càng thêm hữu dụng nhưng đối với Bộ Phương đều là không có gì khác biệt. Bởi vì lực tinh thần của hắn thật sự quá mạnh mẽ, một chút biến hóa nào bên trong nguyên liệu nấu ăn đều không trốn thoát được cảm giác của hắn.
Tiếng động xào rau vang vọng trong doanh địa của mọi người, nhất thời khói lửa ít ỏi phóng lên cao, mùi hương món ăn tràn ngập trong cả Hỏa Đầu Quân.
Bất quá hình thức món ăn Hỏa Đầu Quân chuẩn bị cũng không nhiều lắm. Bọn họ chủ yếu là cần phải nấu ra số lượng lớn, bởi vì cần số lượng lớn cho nên thực hiện có chút khó khăn.
Bọn họ rất nhiều người chỉ phụ trách một món ăn, nếu tiếp tục như vậy, cuối cùng tổng cộng chỉ cung cấp được mấy món ăn mà thôi.
Bên trong doanh địa vang lên tiếng động kêu thảm thiết của linh thú, đó là một vài linh thú cấp thấp bị tể sát, làm thành món ăn, bổi bổ thân mình của binh lính. Vì thức ăn lần này, nhóm Hỏa Đầu Quân cũng lấy ra gia tài của bản thân.
Bộ Phương lúc này chỉ làm một món ăn, hẳn là phi thường nhanh chóng. Chỉ sau chốc lát liền hoàn thành, dùng nắp gỗ đậy chậu sành đựng món ăn này, cư nhiên là bọc kín tất cả mùi hương, không hề giống như nhưng người khác phô bày không kiêng nể gì.
Làm tốt hết thảy, Bộ Phương liền chuyển từ bàn tới giường ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Trong đầu vừa bắt đầu tự hỏi nghiên cứu món ăn, vừa chờ đợi những người khác hoàn thành món ăn.
Rất nhanh, thanh âm va chạm của thìa thiết cùng nồi thiết to lần nữa vang lên. Bộ Phương mở mắt ra, trong mắt cũng xuất hiện mạnh mẽ một chút hưng phấn.
Hắn ở Hỏa Đầu Quân hiểu rõ chân chính một món ăn đầu tiên, rốt cục đã bắt đầu trải qua khảo nghiệm.
Bất quá Bộ Phương cũng không có chút lo lắng nào, hắn tuyệt đối có tự tin với tay nghề nấu nướng của chính mình!
Đi xuống giường, nâng lên chậu sành thật lớn kia, Bộ Phương liền đi ra khỏi lều trại của chính mình.
Tiểu Bạch được Bộ Phương an bài ở trong lều trại, ngoan ngoãn không nhúc nhích chút nào.
Đi tới doanh địa tập hợp, mấy đầu bếp nâng lên một chậu sành. Còn trước doanh đại đã dọn xong mấy chậu sành thật lớn, mùi hương món ăn nồng đậm từ trong từng chậu sành phát ra, quanh quẩn trong quân doanh của Hỏa Đầu Quân.
Sắc mặt của nhiều đầu bếp đều là hồng nhuận, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là nấu ăn trong trạng thái hưng phấn.
- Tiểu tử, ngươi nhanh chút đi, tất cả mọi người đều đang chờ một mình ngươi đó!
Ngụy Đại Phúc liếc mắt nhìn Bộ Phương, khó chịu nói.
Chậu sành của Bộ Phương so với những chậu sành của người khác cũng không tính là lớn, mọi người liền cũng không quá bận tâm. Bởi vì món ăn do nguyên liệu nấu ăn phổ thông làm ra rất ít được bọn binh lính xem trọng. Đến lúc đó dù sao đều phải lãng phí, cho nên liền phân cho Bộ Phương chậu sành nhỏ một chút.
Đối với tiếng quát tháo lớn tiếng của Ngụy Đại Phúc, Bộ Phương vẫn bước đi không nhanh không chậm, nâng lên chậu sành của hắn đi vào trong đội ngũ.
Ngụy Đại Phúc càng thêm khó chịu, hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía những người khác.
- Tốt lắm! Chuẩn bị lên món ăn!
Ngụy Đại Phúc vừa dứt lời.
- Hây ha!
Nhóm đầu bếp nhất thời quát lên, sau đó nâng lên chậu sành nặng nề đi ra ngoài doanh đại kia.