Nhóm đầu bếp này thật tức giận, bọn họ nhiều người như vậy tỉ mỉ nấu ăn cư nhiên bị một món ăn bình thường tiểu tử này nấu áp chế, đây quả thực chính là vả vào mặt bọn họ.
Bất quá bọn họ giờ phút này cũng không cách nào làm khó dễ Bộ Phương, bởi vì dù sao vẫn là ở trong quân doanh, Chu thống lĩnh vẫn còn cách đó không xa. Bọn họ nếu muốn làm gì Bộ Phương cũng phải chờ về lại trong doanh địa của Hỏa Đầu Quân mới được.
Cho nên phần đông nhóm đều bếp đều hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương tràn ngập ý xấu.
Trong lòng Ngụy Đại Phúc thật khiếp sợ, nhưng là chỉ giằng co trong khiếp sợ này trong chốc lát liền bị lạnh lùng của hắn thay thế. Làm người không nên quá ưu tú, đạo lý này ở nơi nào cũng là phi thường có lý. Hào quang lúc này Bộ Phương bày ra khiến không ít người tâm sinh kiêng kị.
Sau đó ở trong Hỏa Đầu Quân, cuộc sống của Bộ Phương sẽ dàng ngày càng khó khăn… thậm chí sẽ đạt đến tình huống nửa bước khó đi.
Bất quá đối với chuyện này, Bộ Phương căn bản không cảm thấy hứng thú chút nào.
Nhíu nhíu mày, không nhìn đến ánh mắt sắc bén xung quanh, Bộ Phương nâng lên chậu sành liền đi ra ngoài quân doanh. Món ăn của hắn đã được ăn xong rồi, hắn cũng có lý do trở về lều trại của hắn rồi.
Ngụy Đại Phúc cảm thấy mặt mình bỏng rát, bởi vì lúc trước hắn còn bày đặt nói lời hận ý, như là nếu món ăn của Bộ Phương căn bản không có người ăn vậy trở về hắn sẽ hung hăng trừng phạt Bộ Phương. Chỉ là kết quả lại vả vào mặt hắn sắc bén như vậy.
Món ăn của Bộ Phương không chỉ có người ăn, hơn nữa còn là món ăn bị tranh giành ăn xong đầu tiên.
Người so với người… luôn trong lúc lơ đãng chọc tức chết người a.
- Món ăn của tiểu tử kia làm… thật sự là ngon đến như vậy sao?
Nội tâm của Ngụy Đại Phúc cũng có chút dao động.
Bộ Phương mang theo chậu sành về lại doanh địa của chính mình, duỗi thân người ngồi xếp bằng trên giường, nhìn thấy nơi nguyên liệu nấu ăn phổ thông không có chút linh khí nào trong doanh địa, hắn cũng không khỏi nhíu nhíu mày, suy nghĩ xem tiếp theo món ăn phải nấu nướng như thế nào.
Thời điểm hắn đang tự hỏi việc này, thời gian ăn uống trong quân doanh cũng là chấm dứt, nhóm Hỏa Đầu Quân cũng đều trở về.
Không khí trong doanh địa lập tức trở nên có chút xấu hổ.
Long Tài là người đầu tiên chạy vào trong doanh địa của Bộ Phương, hắn là hảo tâm đến nhắc nhở Bộ Phương. Món ăn Bộ Phương thật sự quá nổi bật vào lần này, làm cho rất nhiều đầu bếp tay nghề lão đạo bị làm ngơ.
Bọn họ hiện tại đang muốn tìm đến Bộ Phương gây phiền toái.
Bất quá phản ứng của Bộ Phương cũng khiến Long Tài không nói nên lời, bởi vì Bộ Phương chính là không chút lo lắng, vẫn ngồi xếp bằng trên giường như trước, một chút cũng không hoảng loạn.
Đoàn người chen chúc tới, Ngụy Đại Phúc cũng là chắp tay phía sau đi theo nhóm người này. Bọn họ đều xâm nhập vào trong lều trại của Bộ Phương.
- Nơi này đều là mùi hương gì a… hương vị mốc meo a! Loại địa phương này làm sao có thể làm ra món ăn ngon!
- Chậc chậc… các ngươi mau nhìn xem, rau dưa nơi này tựa hồ đều đã hư thối rồi, vị thối nồng nặc như vậy, cư nhiên còn dám dùng nguyên liệu này để nấu ăn, quả thực không biết xấu hổ!
- Tiết tháo đâu hả? Món ăn làm ra trong hoàn cảnh bẩn thỉu như vậy nếu phá hư bụng của binh lính a… nên làm cái gì bây giờ?
……..
Nhóm người này vừa xâm nhập vào trong lều trại của Bộ Phương liền bắt đầu líu ríu bình luận không ngớt, tìm đủ loại khuyết điểm, bọn họ chính là nhìn không vừa mắt với Bộ Phương.
Bộ Phương là người mới, là hậu bối, nhưng là tay nghề nấu nướng của bọn họ lại bị hậu bối nghiền áp, điều này làm cho sắc mặt của mỗi người bọn họ có chút không dễ nhìn!
Long Tài có chút tức giận nhưng là cũng có bất đắc dĩ, hắn tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng là thời gian vào trong Hỏa Đầu Quân này cũng không ngắn, đối với tư thái cậy già lên mặt của nhóm đầu bếp này cũng đã sớm nghe nói qua, nhưng hôm nay mới hoàn toàn kiến thức.
Hắn cảm thấy có chút ghê tởm… sắc mặt những người này làm cho hắn nổi cả da gà.
Bộ Phương ở chính là doanh địa chất đống nguyên liệu nấu ăn phổ thông, nguyên liệu nấu ăn phổ thông thiếu khuyết linh khí, hiệu quả bảo quản tự nhiên kém hơn nhiều nguyên liệu nấu ăn chứa linh khí, có hư thôi một chút cũng là bình thường, những người này chạy đến đây giả ngầu cái gì?
Chẳng lẽ bởi vì món ăn Bộ Phương vừa nấu được đại đa số binh lính công nhận sao?
Tâm tính của người thật dễ dàng ghen tị, một khi đã trở nên ghenb tị, người như thế sẽ làm ra nhiều chuyện tình ghê tởm.
Bộ Phương lạnh nhạt liếc nhìn đám người này, trong đôi mắt không có chút cảm xúc phập phồng nào.
Hắn chỉ là thản nhiên nhìn nhìn, nhìn xem đám đầu bếp miệng mồm không ngừng líu ríu này đều nhịn không được ngậm miệng, trao đổi ánh mắt với Bộ Phương.
Khí thế của Bộ Phương có loại nồng đậm không thể nói rõ, làm cho bọn họ nao núng vài phần.
Ngụy Đại Phúc từ trong đám người đi tới, đi tới trước mặt mọi người, khó chịu nhìn nhìn Bộ Phương.
- Tiểu tử… ta thừa nhận tay nghề nấu nướng của ngươi rất mạnh nhưng là ở chỗ này ngươi không thể càn rõ được, như vậy sẽ làm cho trong lòng những người chúng ta rất không thoải mái. Chúng ta nếu đã không thoải mái, tiểu tử ngươi cũng đừng mong thoải mái… đã hiểu rồi chứ?
Ngụy Đại Phúc nói.
- Các ngươi không thoải mái thì liên quan gì đến ta chứ? Ý nghĩa của đầu bếp là ở chỗ làm ra mỹ thực khiến người khác vui sướng, mà không phải nấu ra mỹ thực lấy lòng các ngươi… Hơn nữa, các ngươi tính là cái gì, ta dựa vào cái gì để ý đến các ngươi có thoải mái hay không.
Bộ Phương mặt không biểu tình nói.
Hắn lần đầu tiên gặp được đám người nói chuyện không có lý lẽ như vậy. Hắn chỉ là nấu ra món ăn mỹ vị, hấp dẫn lực chú ý của thực khách binh sĩ, trở thành món ăn nóng sốt nhất, đám đầu bếp ghen tị đỏ mắt này là muốn tới chèn ép hắn sao?
Bộ lão bản lòng dạ hiểm độc của Đế Đô… là dễ dàng bị chèn ép như vậy sao?
- Hiện tại… ngoài Long Tài, những người khác đều cút ra khỏi doanh địa của ta, nếu không…
Bộ Phương thở nhẹ một hơi.
Tiểu Bạch đứng ở trong góc lều trại, Cơ Giới Nhãn lóe ra hồng mang, quét mắt liếc nhìn đám đầu bếp trong mắt không có chút ý tốt kia.
- Mẹ nó! Tiểu tử ngươi thật sự quá ngông cuồng, chịu không nổi! Ta phải giết chết hắn!
Một đại hán mặc vải bố quân trang, khoác tạp dề, từ trong đám người đi ra. Hắn là một đầu bếp nổi bật, tay nghề nấu nướng tuy rằng không phải tốt nhất nhưng tố chất thân thể cùng tu vi là cực mạnh!
Người này đi tới trước mặt Bộ Phương, một cái tát vỗ lên bàn trong lều trại, cư nhiên thiếu chút nữa đập cái bàn thành bã vụn.
Có người ra mặt, những người khác cũng là lòng đầy căm phẫn kêu gào lên.
Đều căm tức Bộ Phương, bọn họ vất vả làm ra món ăn dựa vào cái gì bị một đạo món ăn dùng nguyên liệu nấu ăn không có linh khí của tiểu tử này làm ra đánh bại?
Loại… món ăn rác rưởi này dựa vào cái gì áp chế món ăn của bọn họ?
Sắc mặt non nớt của Long Tài trở nên có chút tái nhợt, có chút sợ hãi nhìn nhìn đám người hùng hổ này, rút lui đến vị trí của Bộ Phương.
Bộ Phương cùng Long Tài lúc này đã trở thành bạn đồng hành trên thuyền nhỏ, nhóm đầu bếp kia là tức giận trùng trùng, nổi giận như sóng trào, muốn đánh úp thuyền nhỏ của bọn họ, hoàn toàn chèn ép Bộ Phương.
- Ta đã nói rồi… đừng gây sự ở lều trại của ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Bộ Phương đứng lên từ trên giường, ngữ khí đều trở nên có chút không khách khí.
Đầu bếp kia có chút khỏe mạnh, ánh mắt trừng lên, bước ra từng bước, vươn tay muốn vỗ lên người Bộ Phương. Loại người mới không biết tôn trọng này cần phải giáo huấn đàng hoàng một chút!
Cư nhiên dám tranh giành nổi bật của các tiền bối!
Đôi mắt Bộ Phương sửng sốt, bàn tay thon dài nâng lên, vỗ nhè nhẹ, nhất thời đánh bay bàn tay của tráng hán kia.
Một tiếng chát giòn vang, đại hán kia cảm giác bàn tay của bản thân giống như sưng lên, đau đớn kịch liệt không ngừng trào ra, làm cho hắn chảy mồ hôi ròng ròng.
- Tiểu Bạch… vứt hết đám náo loạn này ra ngoài.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Sau đó, hai đạo hồng mang phía sau Bộ Phương sáng lên, thân hình của phân thân Tiểu Bạch hiện lên, hồng quang lóe ra nhìn phần đông đầu bếp chung quanh.
- Hừ! Giả thần giả quỷ, chỉ là một con rối nát đã là lý do để ngươi kiêu ngạo rồi?
Ngụy Đại Phúc khinh thường hừ lạnh.
Tiểu Bạch thật bình thường, Ngụy Đại Phúc ở trong Hỏa Đầu Quân ngây người rất nhiều năm, con rối giống như Tiểu Bạch hắn đã gặp qua rất nhiều, bởi vì chiến đấu gặp qua rất nhiều tông môn mới lạ, trong đó có một loại tông môn chuyên môn nghiên cứu chế tại con rối, chính là giống với con rối một bước không rời bên người Bộ Phương.
Nhưng là loại con rối này căn bản không có bao nhiêu lực sát thương, cho nên Ngụy Đại Phúc không chút lo lắng.
Chỉ là làm cho Ngụy Đại Phúc ngạc nhiên chính là hắn vừa nói xong, trong không khí vang lên thanh âm quần áo bị xé rách.
Xẹt xẹt!!
Một tiếng giòn vang vang lên, sau đó là một thân ảnh trắng bệch tung bay ra, thanh âm vật nặng rơi xuống đất vang vọng ngoài cửa.
Mọi người đều là ngẩn ngơ, sau đó quay đầu lại… nhìn về phía bên ngoài lều trại, ở đó… một tráng hán cả người bị lấy hết quần áo, che kín hạ thân, run rẩy đứng lên.
Bộ Phương lạnh nhạt cong lên khóe miệng, vỗ vỗ bụng tròn vo của Tiểu Bạch, rồi bò lên giường, khoanh chân ngồi xuống.
Ánh mắt của hắn, vẫn là bình tĩnh như cũ.