A Vũ đại sư nghe thấy lời này của Vu Vân Bạch, ánh mắt thiếu chút nữa trợn trừng rơi ra ngoài, ôi, Đại tiểu thư của ta, chuyện này ngươi dính vào làm gì? Hiện giờ Đế Đô có thể nói là một phát động toàn thân, đừng để đến cuối cùng chúng ta trở thành chim đầu đàn trong mắt tất cả Chiến Thánh, vậy thì thảm!
Bạch Vân Sơn Trang mặc dù mạnh, nhưng hiện giờ ở Đế Đô của Thanh Phong Đế Quốc, cũng chỉ có ta và ngươi.
Vu Vân Bạch căn bản không để ý đến tiếng kêu của A Vũ đại sư, ánh mắt chỉ chằm chằm nhìn A Ni.
Xà Nhân Hoàng, không ai bì nổi Xà Nhân Hoàng, là nhân vật truyền kỳ, một mình dùng sức dẫn dắt Bộ Lạc Xà Nhân mở ra một tòa đại thành rộng lớn có thể đối kháng với Bạch Vân Sơn Trang.
Vu Vân Bạch từ nhỏ đã lớn lên trong truyện ký ghi lại của Bạch Vân Sơn Trang đối với Xà Nhân Hoàng, mặc dù Xà Nhân Hoàng hiện giờ cũng không biết là đời thứ mấy rồi, nhưng điều này cũng không làm trở ngại mong đợi của nàng đối với Xà Nhân Hoàng.
A Ni ngẩn ngơ, trong đầu nhất thời có chút xoay chuyển, nhân loại trước mặt này rút cuộc là người nào chứ? Vì sao ngươi lại cuồng nhiệt Xà Nhân Hoàng như thế? Chẳng lẽ... mấy ngàn năm trước chúng ta thật sự đúng là một nhà?
A Ni vô cùng suy tư!
- Từ nhỏ ta đã lớn lên trong truyền thuyết về Xà Nhân Hoàng, chính là muốn thấy Xà Nhân Hoàng trong truyền thuyết rốt cuộc có hình dáng thế nào, mới có thể khiến cha ta không ai bì nổi bị đánh trọng thương, liên tục dưỡng thương ba năm mới khỏi hẳn.
Trên mặt Vu Vân Bạch mất đi hưng phấn, liếc A Ni thản nhiên nói.
A... chuyện này hình như lại biến thành một chuyện bi thương, chẳng lẽ bởi vì Xà Nhân Hoàng đả thương cha ngươi, cho nên ngươi mới cuồng nhiệt Xà Nhân Hoàng như vậy?
A Ni cảm giác đầu mình có chút hỗn loạn.
- Ngươi nói có dẫn ta đi hay không.
Hai tay Vu Vân Bạch ôm ngực, hất cằm, nói với A Ni.
- Dẫn! Nếu như ngươi thật sự có thể cứu Vũ Phù và Vũ Phong thúc, cho dù ta phải dập đầu cũng sẽ van xin đại trưởng lão cho ngươi cơ hội ra mắt!
A Ni cắn răng nói, Xà Nhân Bộ Lạc hàng năm đều có một cơ hội bái kiến Xà Nhân Hoàng, cơ hội này rất hiếm có.
- Vậy cứ quyết định như thế.
Vu Vân Bạch rất hài lòng, khẽ mỉm cười, vỗ tay nói.
A Vũ đại sư ở sau lưng nàng lệ rơi đầy mặt, Đại tiểu thư... có thể không tùy hứng làm việc như vậy được không? Ngươi muốn gặp Xà Nhân Hoàng, trở về sơn trang trực tiếp kêu trang chủ dẫn ngươi đi gặp mặt không phải được rồi sao.
- Bộ lão bản, hôm nay hẳn là có Băng Hỏa Ngộ Đạo? Cho bổn tiểu thư một chén!
Vu Vân Bạch hiện tại rất vui vẻ, vung tay nói, đại khí vô cùng.
- Đại tiểu thư... Ta thấy nên suy nghĩ một chút.
A Vũ đại sư nói.
Nhưng Vu Vân Bạch vẫn không nhìn hắn, ánh mắt nhìn về hướng Bộ Phương.
Bộ Phương không thay đổi sắc mặt gật đầu, xoay người bước vào trong bếp.
Hắn vừa vào phòng bếp, ngoài cửa liên tiếp vang lên tiếng bước chân, mấy đạo nhân ảnh cũng tiến vào trong tiểu điếm.
Những người đi đầu chính là một nhà Âu Dương, hiển nhiên hôm qua Âu Dương Tam Man đột phá khiến cho bọn họ kinh hãi, sáng sớm hôm nay chính là vội vàng chạy tới.
Âu Dương Tiểu Nghệ lộ diện trong đó, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía phòng bếp, Bộ lão bản không có trong tiểu điếm, vậy cũng chỉ có thể ở phòng bếp.
- Mọi người muốn gọi cái gì nói cho ta biết.
Âu Dương Tiểu Nghệ rất điêu luyện bắt đầu công việc hàng ngày của nàng, duy trì trật tự trong tiểu điếm.
- Hôm nay rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo của tiểu điếm hạn chế năm chén.
Thanh âm của Bộ Phương từ trong phòng bếp nhẹ nhàng truyền ra, sau đó Bộ Phương ôm một vò rượu bạch ngọc từ bên trong đi ra, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt.
Mặc dù mọi người bất mãn tại sao lượng rượu này lại hạn chế ít như vậy, nhưng bọn họ cũng không nói gì, đây là rượu có thể giúp đột phá... Vật như vậy quý hiếm cũng là bình thường.
Bộ Phương đặt vò rượu bạch ngọc lên trên bàn, mở giấy dán, trong vò rượu còn dư lại một phần ba lượng rượu, mùi rượu nồng nặc nhất thời từ trong vò rượu phát ra, khiến cho tất cả mọi người đều rơi vào mê say.
Sáng sớm, trong hẻm nhỏ đã phiêu đãng ra mùi rượu, quanh quẩn chung quanh hẻm nhỏ.
Ào ào, Bộ Phương dùng ống trúc múc một chén rượu màu xanh nhạt, hơi rượu quanh quẩn chung quanh chén rượu, linh khí nồng nặc mơ hồ rung động.
- Băng Hỏa Ngộ Đạo của ngươi đây, mời từ từ thưởng thức.
Bộ Phương đưa chén rượu này cho Vu Vân Bạch đã sớm nôn nóng.
Vu Vân Bạch nhận chén rượu, ánh mắt không thể rời bỏ chén rượu này, lè lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ hồng, càu nhàu kêu một tiếng, nuốt nước miếng, khẽ nhấp một miếng.
Mùi vị như lửa nóng cay độc trong nháy mắt chạy đến trong miệng nàng, làm cho cả người nàng chấn động, trong mắt tinh quang phát sáng, ngẩng đầu lên, liên tục uống ba lần, trong cổ càu nhàu kêu ba tiếng, một chén rượu đã được uống xong.
Bộ Phương tức thời nhận lấy cái chén Vu Vân Bạch đã bắt đầu mơ hồ vứt tới, bình thản nhìn về phía nàng.
Cả khuôn mặt Vu Vân Bạch cũng trở nên đỏ ửng, hai bên má đỏ hồng lại càng vô cùng khả ái, khẽ ợ một tiếng, Vu Vân Bạch lắc lư bước ra một bước, đầu óc choáng váng, bịch một tiếng nằm trên mặt đất.
- Tiểu thư!
A Vũ đại sư kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Vu Vân Bạch, nhưng lúc này nàng đã lâm vào giấc ngủ say.
Một chén Băng Hỏa Ngộ Đạo, sức rượu lớn dọa người, một chén đã say... cũng không phải là nói giỡn.
- Bộ lão bản... xin lỗi, đây là năm trăm nguyên tinh, tại hạ xin cáo từ trước.
A Vũ đại sư cũng có chút ít không biết nói gì, vừa nói xong là muốn đi cứu người, kết quả là một chén đã say, tiểu thư... Cô tới để gây hài sao?
Bộ Phương thu nguyên tinh gật đầu.
A Vũ đại sư cũng không nói nhiều, đỡ Vu Vân Bạch đi ra khỏi tiểu điếm, thuận tiện gọi A Ni sắc mặt đang mê mang đi theo.
Ba người rất nhanh biến mất trong tiểu điếm.
Bộ Phương dùng ống trúc gõ một cái vào vò rượu bạch ngọc, thu hút tầm mắt của mọi người trở lại, thản nhiên nói:
- Còn lại bốn chén.
Nhất thời trên mặt mọi người lại lộ ra vẻ kích động, tiếng tranh đoạt một lần nữa vang lên.
Sau khi bán hết bốn chén rượu còn lại, Bộ Phương thu hồi vò rượu bạch ngọc, ôm vò rượu trở lại trong phòng bếp, cất kỹ.
Bán xong rượu, tiểu điếm lại khôi phục hình thức buôn bán như bình thường, đám người Âu Dương đỡ lão gia tử Âu Dương một chén đã say rời khỏi tiểu điếm, Tiếu Tiểu Long cũng đỡ Tiếu Nhạc đã nằm gục trên mặt đất miệng chép chép rời khỏi tiểu điếm...
- Thật đáng tiếc, hôm nay có món ăn mới cũng không nếm thử.
Bộ Phương nhếch miệng, nhìn những bóng lưng rời đi, thì thầm nói.
- Ai da, Bộ lão bản, buổi sáng gần đây tiểu điếm đều náo nhiệt như vậy! Hiện tại đến sớm cũng không chen vào được.
Kim Bàn Tử bụng phệ dẫn theo Bàn Tử Quân của hắn từ ngoài cửa đi vào, đĩnh đạc nói.
Bây giờ lại trở lại thời gian buôn bán bình thường.
- Tiểu Nghệ, mang thức ăn lên.
- Ài.
...
Vu Vân Bạch giống như bạch tuộc gục trên giường, không nhúc nhích, bỗng nhiên cả người nàng run lên, loạn giật chung quanh lung tung một phen, khiến cả cái giường cũng trở nên xốc xếch.
Nàng từ trên giường bò dậy, chép miệng, thần sắc trên mặt biến ảo.
Vuốt vuốt cái đầu có chút đau đớn, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ đã phủ đầy bóng đêm, ánh mắt nhất thời nhíu lại.
Thở nhẹ một hơi, mang theo mùi rượu nồng nặc.
Vu Vân Bạch sửng sốt, sau đó vội vàng nội thị, một chén đã say khiến nàng cũng không kịp cảm ứng uống xong Băng Hỏa Ngộ Đạo dùng hạt sen của Vương Liên luyện chế rốt cuộc có thể trợ giúp nàng đột phá hay không.
- Cái... này... Ôi trời..!
Vu Vân Bạch ngây dại, trong đan điền của nàng, một hồ nước linh khí xoay tròn đang không ngừng dật tán chân khí, nếu như nói hôm qua luồng chân khí của nàng vẫn chỉ là cái ao nhỏ, thì hôm nay đã hóa thành hồ lớn.
Một chén rượu, lại làm cho nàng đột phá thành công trong giấc ngủ.
Vòng xoáy chân khí như hồ nước, lúc lưu chuyển dấy lên sóng lớn ngập trời... Điều này cũng ý nghĩa nàng đã bước chân vào cảnh giới thất phẩm Chiến Thánh.
Đôi mắt Vu Vân Bạch khẽ nhướng lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng nhất thời hiện ra nụ cười vui vẻ.
Nàng đứng tại chỗ, tâm thần vừa động, chính là cảm giác có một cổ khí lãng từ dưới chân dâng lên, cả người chậm rãi lăng không dựng lên, đạp trên hư không, xiêu vẹo đi vài bước, Vu Vân Bạch vô cùng hưng phấn.
Chỉ có thất phẩm Chiến Thánh mới có thể lăng không mà đi.
- Quả nhiên đột phá! Hơn nữa còn là vô thanh vô tức âm thầm đột phá, mặc dù chuyện này có quan hệ rất lớn đến tích lũy vốn có của ta, nhưng rượu của Bộ lão bản thật sự rất thần kỳ... Ta còn lo lắng bởi vì say rượu mà bỏ qua thời cơ tốt nhất đột phá, không ngờ lại trực tiếp hoàn thành lên cấp!
Vu Vân Bạch hưng phấn nắm chặt tay, không nhịn được toét miệng cười.
Nàng đi ra khỏi phòng, chính là nhìn thấy A Vũ đại sư hoàn toàn không còn một chút hình tượng nằm úp sấp bên cạnh ngủ say.
Xà Nhân A Ni cũng khép chặt đuôi rắn nằm một bên nhắm mắt.
Vu Vân Bạch nhìn thấy một màn này, con mắt khẽ nheo lại, vẻ ôn hòa trong mắt chợt lóe rồi biến mất, sau đó hé miệng, rống lớn một tiếng.
- A Vũ đại sư!
A Vũ đại sư nhất thời bị hù dọa hết hồn, còn buồn ngủ, Xà Nhân A Ni cũng mở mắt nhìn về phía Vu Vân Bạch, không hiểu có chuyện gì.
- Đi, chúng ta đi cứu người! Đại đao của bổn tiểu thư... đã sớm nôn nóng khó kìm chế rồi!
Vu Vân Bạch đại khí vung tay lên, hào khí vạn trượng.