Phương Phương tiểu điếm đèn đuốc sáng trưng, có nhiệt khí tản ra, nhiệt khí cùng hương khí, hương khí quấn quanh tinh khí, giao tương hô ứng, bổ trợ cho nhau. Theo thời gian trôi đi, tiếng động trong tiểu điếm cũng dần dần tan đi, nhiệt khí cũng dần dần tiêu tán.
Bộ Phương đứng ở cửa, mọi người thỏa mãn ăn no, món cá nướng quả thực ngon nghẻ, mặt mũi đỏ ửng, bị tinh khí hun đúc, thịt cá mọng nước, hương thơm bốn phía, nước canh không ngừng sôi trào, quả thực không thể ngừng được. Thỏa mãn rồi mọi người sôi nổi vẫy vẫy tay, đi ra hẻm nhỏ, cảm thấy mỹ mãn vuốt bụng ai về nhà nấy.
Âu Dương Tiểu Nghệ cũng không tức giận nữa, chào hỏi Bộ Phương theo Tiêu Yên Vũ rời đi, một người thướt tha một người hoạt bát, dần dần biến mất trong bóng đêm.
- À? Trong hộp đồ ăn là bánh trứng ngươi làm cho ta hả? Nhớ nhé… Ngươi chỉ có hai cơ hội.
Bộ Phương nhìn hai người cuối cùng, một vị là Lạc Tam Nương mặt mũi đỏ ửng đứng ợ, một vị là Quyển Nhi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng rất là đáng yêu…
Không hề nghi ngờ, Bộ Phương hỏi Quyển Nhi.
Quyển Nhi lại kiên nghị lắc lắc đầu, nói:
- Hôm nay thôi, ngày mai ta lại làm một cái bánh tart trứng cho Bộ lão bản nếm thử, hôm nay… Lạnh, sẽ ảnh hưởng hương vị.
Bộ Phương hơi sửng sốt, không nói gì thêm chỉ gật gật đầu.
- Bộ lão bản, món cá nướng cực kỳ ngon! Tuy ngươi toàn khuyết điểm, nhưng trù nghệ đỉnh! Lạc Tam Nương ta nể phục trù nghệ!
Lạc Tam Nương nhìn chằm chằm Bộ Phương, cười to nói.
Bộ Phương bình tĩnh, hắn đã sớm quen nữ nhân này phóng đãng và điên khùng, cho nên đã có thể trấn định tự nhiên.
Hai người mau chóng từ biệt rồi rời đi.
Ngõ hẻm nhỏ đang ầm ĩ trở nên yên tĩnh, Bộ Phương thở ra một hơi, nhìn Tiểu Hắc ghé vào cửa ngủ, khóe miệng nhếch lên, xoay người đi vào, thuận tiện đóng cửa.
Mệt quá… Hắn chỉ muốn ngủ thôi.
……
- Tiểu Hắc, ăn cơm.
Sáng sớm, Bộ Phương hoàn thành bài tập kỹ thuật xắt rau và chạm trổ mỗi ngày sẽ tỉ mỉ nấu một phần túy xương sườn, bưng ra tiểu điếm, khẽ gọi.
Tiểu Hắc hít hít mũi rồi hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm túy xương sườn trong tay Bộ Phương, Cẩu gia lại có xương sườn ăn!
Bộ Phương đặt túy xương sườn trước mặt nó, sờ bộ lông trơn mượt rồi đứng lên, vào trong tiệm. Hắn dừng lại, mắt híp híp, nhìn chậu hoa màu nâu đất góc tường.
- Hả? Nó… Nó đã lớn thế này rồi?
Bộ Phương khiếp sợ lầm bầm, mới trồng hạt trong chậu không lâu đã nảy mầm một cành nhỏ, có một vài chiếc lá non, sắp vươn thành cây rồi. Hắn tò mò, ngồi nhìn chậu hoa trước mặt, híp mắt xem xét mấy chiếc lá non, mỗi chiếc có gân lá, vặn vẹo hoa cả mắt.
- Bốn đường? Không phải… Năm đường hoa văn!
Bộ Phương cẩn thận đếm hoa văn trên lá, đếm mấy lần mới ra được số. Hắn đứng lên, tuy không biết hạt giống này sẽ nảy ra cây gì nhưng nhìn linh khí tản ra từ chồi non thì có vẻ nó bất phàm. Linh khí không nhiều lắm, nhưng phát ra trong tiểu điếm nội, bầu không khí kỳ lạ được bao phủ. Đó là một loại trạng thái huyền diệu khó giải thích.
Thấy cây có vẻ bất phàm, Bộ Phương vui vẻ chạy vào bếp múc một chén thanh tuyền thủy hệ thống cung cấp chứa đầy linh khí đổ hơn nửa vào chậu, do dự một chút lại đổ nốt vào.
- Ăn no nha, công việc phủ xanh tiểu điếm dựa vào ngươi đấy.
Bộ Phương nghiêm túc nói với cây nhỏ.
Hắn vào bếp, đi tới trước tủ bát, từ trong túi không gian lấy ra đài sen lam nhạt, trong đài sen có hạt sen như phỉ thúy, linh khí nồng đậm lượn lờ. Này vương liên hạt sen chính là linh dược cấp bảy, lãng phí ba viên cho Xà Nhân đại trưởng lão, còn dư lại năm viên, nhưng thế cũng đủ rồi.
Mở ngăn tủ, bắn ra một cổ lửa nóng, nửa cây hoàng huyết thảo an tĩnh được bày biện ở trong đó, còn có một ngộ đạo quả tản ra quang huy tam văn nữa. Cộng thêm băng phách vương liên hạt sen cấp bảy hắn đã gom đủ ba loại linh dược cấp bảy… Quả thực là khó tin.
Người khác có thể có được một loại đã là hiếm rồi, mẹ nó một đầu bếp trong tiểu điếm đế đô lại có được ba loại, quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.
- Linh dược cũng đủ rồi, chắc có thể ủ được linh tửu… Nhưng cứ từ từ, ủ bằng cách nào, quá trình ra sao còn phải chuẩn bị.
Bộ Phương đặt đài sen vào tủ bát, nó có tác dụng bảo tồn linh khí, cực hữu ích.
Ngoài tiệm, Kim béo mang theo thân hình mập mạp tới, hai mắt quầng thâm, mặt mũi hưng phấn, niềm vui kia… Căn bản không dừng được.
Bộ Phương đi ra phòng bếp vừa thấy, bị dọa nhảy dựng:
- Trời ạ, tên mập nhà ngươi… sao thế?
Kim béo ai oán nhìn hắn một cái, nói:
- Bộ lão bản, tối hôm qua ăn cá nướng… Ta nằm trên giường trằn trọc, tâm như đốt hỏa, không ngủ được, thế là lăn lộn cả đêm đó.
Bộ Phương nhếch miệng, ừ nhẹ một tiếng, không quá kinh ngạc, cá nướng ngày hôm qua đã được bỏ thêm một phần ba Hắc Trạch Nhiêm huyết quan, chứa đầy tinh khí, buổi tối ngươi có thể ngủ ngon mới là lạ.
Hắn có thể tưởng tượng ra, lát nữa đám người Âu Dương Tiểu Nghệ lại đây chắc chắn mắt sẽ đen sì cho coi.
- Bộ lão bản, một lung hoàng kim xíu mại đi, hôm nay thay đổi khẩu vị, ăn thanh đạm.
Kim béo đặt mông ngồi trên ghế nói.
Hoàng kim xíu mại thanh đạm? Ta nấu đấy ngươi đừng gạt ta… Bộ Phương nhìn Kim béo một cái, không muôn nhiều lời, ghi nhớ các món đội mập mạp kia gọi rồi xoay người vào trong phòng bếp.
Ở đầu ngõ, một bóng người gầy yếu chậm rãi đi đến, một ông giả áo xám, mặt đầy nếp nhăn, nhìn như vỏ cây. Lão chậm rãi đi, một tay đặt sau lưng, một tay cầm chiếc quạt lông không biết làm từ linh thú nào, nhẹ nhàng phe phẩy. Trời lạnh lại cầm quạt thấy khó hiểu… có lẽ là lão giả thích làm trò khác người.
- Phương Phương tiểu điếm trong hẻm ở đế đô Thanh Phong đế quốc sao? Có thể nấu được món đánh bại A Uy… Lão phu muốn xem xem.
Lão cười nhạt, lại phe phẩy chiếc quạt lông, toát ra vẻ cao thâm khó đoán.
- Lão gia gia, ngươi không lạnh sao…
Âu Dương Tiểu Nghệ đứng sau lão, trừng đôi mắt to xinh đẹp, nghi hoặc nhìn ông lão cầm quạt đứng đầu ngõ, mở miệng xinh xắn hỏi.
Lão cứng người, vẻ cao thâm khó đoán biến mất, nói:
- Đương nhiên… không lạnh, tiểu nha đầu, ngươi không cảm thấy mùa đông cầm quạt phe phẩy rất phong cách sao?
Âu Dương Tiểu Nghệ trợn trắng mắt, lão làm trò cười à, mùa đông hận không thể mặc thêm quần áo, ai lại còn nhìn phong cách làm gì.
- Lão gia gia muốn tới tiểu điếm ăn cơm sao? Cùng ta đi đi.
Âu Dương Tiểu Nghệ nói, đi đầu về Phương Phương tiểu điếm.
Lão áo xám cầm quạt, gật gật đầu, đi theo Âu Dương Tiểu Nghệ.
Lão đi tới cửa, liếc thấy con chó đen đang vùi đầu vào chén sứ ăn, nó vểnh mông, cái đuôi lắc lư, ăn vui vẻ vô cùng.
- Đây là túy xương sườn… Cam hồng trong sáng, nùng hương bốn phía, hoàn hảo!
Lão híp mắt, kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Lão không thèm quạt nữa, đi vài bước đó tới trước Tiểu Hắc, nhìn túy xương sườn nóng hôi hổi trong bát đang tản ra nồng đậm mùi thịt, nuốt một ngụm nước bọt.
- Túy xương sườn cực phẩm như vậy, lão phu chưa từng gặp… Chỉ đáng tiếc, vì sao lại cho chó ăn? Quá phí phạm của trời! Lãng phí quá!
Tiểu Hắc khựng lại, chậm rãi nâng đầu, nhìn lão nhân trước mắt này.