Ở trong đội ngũ nàng thấy được không ít người quen, có người là khách quen thường xuyên đến tiểu điếm, còn lại là những khuôn mặt xa lạ...
- Ta đang thắc mắc tại sao từ sáng sớm đã không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của các ngươi, thì ra là chạy đến chỗ lão bản thối này trộm uống rượu!
Âu Dương Tiểu Nghệ vừa bước vào trong tiểu điếm, đã nhìn thấy ba đạo thân ảnh hùng tráng quen thuộc, không phải là ba vị ca ca ngốc của nàng thì còn có ai.
Ba tên đại hán nhà Âu Dương quay đầu nhìn về phía Âu Dương Tiểu Nghệ, khuôn mặt ba người đều nhăn lại, bộ dạng cực kỳ ủy khuất.
Âu Dương Tiểu Nghệ nhất thời giật mình, ca à, ban ngày đừng chia ra dọa người được không?
- Rượu của Bộ lão bản... thật là đắt.
Lão Đại Âu Dương Vô hết sức ủy khuất, gom toàn bộ nguyên tinh trên người ba huynh đệ bọn họ vẫn chưa đủ mua một chén rượu, quả thực là... thèm đến phát điên rồi.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ rằng, loại rượu Bộ Phương chế ra không chỉ đắt đến khó tin, hơn nữa còn bán dựa theo chén!
Một chén kia có bao nhiêu... không đủ nhét kẽ răng.
- Tiểu Nghệ, hảo muội muội của ta, cho ca mượn một chút nguyên tinh được không?
Âu Dương Vô nghiêm mặt, tiến tới bên cạnh Âu Dương Tiểu Nghệ, khiến nàng nhất thời cảnh giác.
Âu Dương Tiểu Nghệ trừng mắt, nghi ngờ nhìn thoáng qua thực đơn, chính là phát hiện phía dưới cùng mới tăng thêm một thực đơn...
- Băng Hỏa Ngộ Đạo, một chén năm trăm nguyên tinh.
Âu Dương Tiểu Nghệ ngẩn ngơ, năm trăm nguyên tinh... một chén?... Thối lão bản này viết sai rồi sao? Rượu gì một chén lại giá trị năm trăm nguyên tinh? Bình rượu ngọc Băng Tâm còn không bằng một phần mười của nó.
Khó trách ba vị ca ca muốn mượn nguyên tinh của nàng...
- Hảo muội muội, Tiểu Nghệ à, rượu này thật sự quá mê người, nếu ca không được uống tối nay tuyệt đối ngủ không yên, bước đi cũng cảm giác không còn khí lực...
Vẻ mặt Âu Dương Địch như đưa đám, rất ủy khuất.
Ba vị đại hán cao lớn một thanh tay lau nước mũi một tay lau lệ thi nhau tố khổ, hình tượng này quả thật rất thú vị.
Âu Dương Tiểu Nghệ vỗ vỗ khuôn mặt ba vị ca ca, lấy từ trong túi thơm ra một vật đưa cho ba vị ca ca, Âu Dương Tiểu Nghệ là báu vật của Âu Dương gia, thứ không... thiếu nhất chính là nguyên tinh.
- Đa tạ tiểu muội!
Âu Dương Chân nhận lấy nguyên tinh, nhất thời mừng rỡ như điên, cộng thêm nguyên tinh của ba người bọn họ chính là gộp đủ năm trăm nguyên tinh, đủ mua một chén rượu rồi.
Bộ Phương nhẹ múc ống trúc, thanh âm rượu dịch lưu động vang dội cả tiểu điếm, hương rượu tản ra, khiến Âu Dương Tam Man cũng mê say không dứt.
- Đây, Băng Hỏa Ngộ Đạo của ngươi.
Bộ Phương cẩn thận đưa chén sứ thanh hoa cho Âu Dương Chân, Âu Dương Chân cẩn thận nhận lấy, bộ dáng có chút thật tình và tức cười.
Âu Dương Chân bưng chén rượu, Âu Dương Vô và Âu Dương Địch đều đưa đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Ba người bọn họ tiến tới bên cạnh, thương lượng:
- Rượu này chỉ có một chén, ba người chúng ta một người một ngụm, không cho phép ai uống nhiều hơn!
Âu Dương Vô và Âu Dương Địch vội vàng gật đầu.
Nhất thời Âu Dương Chân nheo mắt, bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, vừa lúc uống cạn một phần ba.
Uống xong, cả người hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái mê say, không cách nào tự kềm chế.
Âu Dương Vô nhận lấy chén rượu trong tay hắn, hít một hơi thật sâu, cũng nhấp một miếng, cảm giác nổ tung trong miệng hắn bắn ra, khiến lỗ chân lông khắp người hắn đều dựng đứng.
Âu Dương Địch nhận lấy chén rượu, đổ phần rượu còn sót lại trong chén vào trong miệng...
Ba vị đại hán cứ như vậy cẩn thận chia nhau uống hết chén rượu nhỏ, quả thực thê lương vô cùng, hoa phong vào giờ khắc này cũng trở nên hiu quạnh hơn rất nhiều.
Nhưng chia nhau uống xong chén rượu này, thần sắc trên mặt ba người cũng xảy ra biến hóa cực lớn, tròng mắt đột nhiên trợn to, hơi thở trong thân thể trở nên dồn dập.
Bọn họ không có chuyện một chén đã say, bởi vì ba người bọn họ là cùng uống một chén, cho nên cũng không say ngã, chỉ có chút chuếnh choáng.
Tu vi của ba huynh đệ Âu Dương Tam Man sau khi dốc lòng tu luyện, trước sau lễ Xuân Nguyên mới vừa đột phá đến ngũ phẩm Chiến Vương, hôm nay một chén rượu này xuống bụng, bọn họ chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể nhanh chóng xoay tròn, chân khí giống như sôi trào.
Sắc mặt ba người đỏ lên, đi ra khỏi tiểu điếm, trực tiếp ngồi khoanh chân trong hẻm nhỏ, bắt đầu tu luyện.
Bên tai bọn họ có thanh âm ngộ đạo như ẩn như hiện lưu chuyển, cùng với thanh âm ngộ đạo bọn họ phảng phất cảm giác không ít vấn đề trong tu luyện cũng đã được dễ dàng giải quyết.
Tất cả mọi người đang xếp hàng đều kinh ngạc nhìn ba huynh đệ ngồi khoanh chân trên nền đá lạnh như băng trong hẻm nhỏ.
Khí tức trên người hắn bắt đầu khởi động, không ngừng tăng cường, bộ dáng kia... giống như dùng đan dược.
Không ít người ánh mắt nhất thời sáng lên, một chén rượu... chẳng lẽ có thể thúc đẩy đột phá?
Thật hay giả? Một chén rượu lại có thể hiệu quả như đan dược?
Tròng mắt Nghê Nhan sáng hơn, trong lòng cũng trở nên có chút lửa nóng.
Không chỉ Nghê Nhan, những người khác cũng nhìn thấy hiệu quả của rượu này... Nhất thời mỗi người cũng có chút kinh ngạc, có thể đột phá? Rượu này thật kiêu ngạo.
Nhưng khi những người này bước vào trong tiểu điếm, nhìn thấy giá tiền cực đắt, gương mặt đều rũ xuống, sắc mặt như tro tàn.
Đại đa số mọi người đều mua không nổi, hoặc là nói trên người không mang nhiều nguyên tinh như vậy, cũng có người vơ vét toàn thân, rốt cục cũng gộp đủ năm trăm nguyên tinh, mua một chén.
Sau khi uống xong, không nghi ngờ chút nào là một chén say ngã.
Té trên mặt đất, sau đó được người quen mang đi.
Đám người Kim Bàn Tử không phải tới uống rượu, bọn họ chẳng qua tới dùng bữa, nhưng rõ ràng lúc này Bộ Phương không có thời gian nấu món ăn cho bọn hắn, bọn họ cũng không vội, ngồi qua một bên, có chút hăng hái nhìn hình ảnh bán rượu hiếm có.
Bộ Phương nhìn thoáng qua vò rượu bạch ngọc đã bớt đi một nửa rượu dịch, khẽ cau mày, ngẩng đầu nói về phía mọi người:
- Băng Hỏa Ngộ Đạo, hôm nay chỉ còn bán ra năm chén.
Năm chén? Nghê Nhan hơi sững sờ, không nghĩ tới loại rượu này không chỉ bán theo chén, đặc biệt còn hạn chế!
Nhưng hạn chế thì hạn chế, dù sao đã đến bổn cô nương rồi.
Nghê Nhan nhếch khóe miệng, đi tới trước mặt Bộ Phương, đôi môi đỏ mọng hé mở, cười đùa nói:
- Bộ lão bản, làm sao lại ủ ra rượu ngon như vậy chứ?
Bộ Phương nhìn dung nhan tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành của Nghê Nhan, khẽ cau mày, không lựa chọn trả lời vấn đề của nàng, mà nhìn thoáng qua Băng Hỏa Ngộ Đạo trong vò rượu bạch ngọc, hít sâu một hơi.
- Ngươi uống chén rượu này, miễn phí.
Bộ Phương múc một chén rượu, đưa chén sứ thanh hoa cho Nghê Nhan.
Nghê Nhan ngẩn ngơ, Âu Dương Tiểu Nghệ ngẩn ngơ, Diệp Tử Lăng đứng phía sau Nghê Nhan cũng ngẩn ngơ, tựa hồ tất cả mọi người đều sửng sốt.
Có ý gì? Đây là ý gì?
Bộ lão bản... Ngươi không thể vì... nữ nhân này xinh đẹp mà buông tha tiết tháo của mình!
- Tại sao miễn phí?
Nghê Nhan không chút khách khí nhận lấy chén rượu Bộ Phương đưa tới, đôi môi đỏ mọng tản ra vẻ sáng bóng mê người, nhẹ nhàng nheo mắt nói.
Nàng biết, Bộ Phương không phải là loại người sẽ bị sắc đẹp hấp dẫn, hắn cho nàng uống miễn phí... Tuyệt đối có vấn đề.
- Ngươi từng uống qua “Long Thổ Tức” sao, vậy ngươi thưởng thức chén rượu này đi, sau khi uống xong, đánh giá xem Băng Hỏa Ngộ Đạo và Long Thổ Tức rốt cuộc loại nào uống ngon hơn.
Bộ Phương nghiêm túc nhìn Nghê Nhan, chân thật nói.
So sánh hai loại rượu? Nghê Nhan thoáng khựng lại, nàng không nghĩ tới nguyên nhân Bộ Phương mời nàng uống rượu lại vì so sánh rượu... Hơn nữa đối tượng còn là Long Thổ Tức, chẳng lẽ lần trước trong lúc vô tình mình nói bình ngọc Băng Tâm Tửu kém hơn Long Thổ Tức đã bị Bộ lão bản ghi nhớ trong lòng?
Bộ lão bản hẳn là không nhàm chán như vậy... Có lẽ, ủ riêng Băng Hỏa Ngộ Đạo chỉ là trùng hợp thôi.
Trong lòng Nghê Nhan khẳng định nghĩ đến.
Nhưng... Bộ Phương thật sự chính là vì so đấu với Long Thổ Tức mà chế riêng ra Băng Hỏa Ngộ Đạo, nếu như Nghê Nhan biết ý nghĩ của Bộ Phương, nhất định sẽ dở khóc dở cười.
Nghe Bộ Phương nói như thế, trong lòng Nghê Nhan cũng tò mò, xem ra Bộ lão bản rất có lòng tin với loại rượu này.
Vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra cầm chén sứ thanh hoa, ghé mũi sát chén rượu, khẽ ngửi, mùi rượu tràn ngập vào mũi, vô cùng say lòng người.
Nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi liếm chung quanh, mê người mà trêu chọc, bưng chén rượu lên, nhẹ nhấp một miếng.