Quỷ Trù Vương Đinh đi tới phía trước một cái nồi, mở nắp nồi, nhất thời nhiệt khí nóng hổi và linh khí nồng đậm từ bên trong mãnh liệt tuôn ra, linh khí đập vào mặt hắn, khiến cho khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng không khỏi run lên.
Hít sâu một hơi, nhất thời cảm giác lỗ mũi phảng phất như bị thiêu đốt, khiến cho hắn không nhịn được lui về sau một bước, nhíu mày.
- Tinh hoa của bát canh thịt này dùng ba mươi bảy con Linh Thú cấp năm nấu chín, cộng thêm đan dược ta phát hiện khi hành tẩu trên đại lục, tạo thành canh thịt tuyệt đối là tinh hoa trong tinh hoa.
Trong con ngươi Quỷ Trù hiện ra tinh mang, cả người cũng bất giác lay động.
- Ta nhất định phải có được quả Ngũ Văn Ngộ Đạo..., hiện giờ hồn thủy cũng quấy đủ rồi. Không biết tiểu điếm kia có bị hủy hay không, nghe nói có bát phẩm cường giả dính vào, tiểu điếm đó... hiện giờ có lẽ đã biến thành một mảnh phế tích.
Quỷ Trù lẩm bẩm tự nói, quấy động canh thịt trong nồi, một mùi tanh hôi từ trong canh thịt bay ra.
Hắn lấy ra một cái bình sứ lớn bằng bàn tay, hình trụ.
Mở nắp bình sứ, Quỷ Trù đổ nồi canh thịt nóng hổi vào bên trong, vừa vặn đựng đủ một bình.
- Có canh thịt tinh hoa này, cho dù là bát phẩm Chiến Thần, lão phu cũng có thể đánh một trận, đáng tiếc... canh thịt này có tác dụng phụ quá lớn, cho nên nhất định phải có được quả Ngũ Văn Ngộ Đạo.
Siết chặc bình sứ nóng hổi trong tay, Quỷ Trù khoác trường bào màu đen, rời khỏi tiểu viện.
Bên ngoài tiểu vị, hai vị hộ vệ trông chừng nhìn thấy Quỷ Trù ra ngoài, tròng mắt nhất thời trợn trừng, muốn mở miệng la lên, nhưng trong con ngươi Quỷ Trù chợt lóe lên sát ý lạnh lẽo, hai đạo nhân ảnh trực tiếp bị Quỷ Trù bóp nát cổ họng.
Đây là người Cơ Thành Tuyết phái tới giám thị Quỷ Trù, Quỷ Trù dĩ nhiên biết rất rõ, nhưng lúc trước hắn căn bản mặc kệ, hiện giờ quả Ngũ Văn Ngộ Đạo đã thành thục, hắn dĩ nhiên sẽ không nương tay.
Với tính cách của Quỷ Trù, có thể đi lại sống sót ở đại lục, nói rõ hắn tuyệt đối không phải một người nhân từ nương tay.
Trong con ngươi Quỷ Trù lóe lên vẻ mỉa mai rồi biến mất, cầm bình sứ, sải bước đi.
...
Gạch đá bể tan tành, cát đá bay tán loạn trong hẻm nhỏ, chen chúc rất nhiều cường giả, hô hấp của bọn hắn ồ ồ, tròng mắt đỏ ngầu, chăm chú nhìn tiểu điếm duy nhất trong hẻm nhỏ.
Ở cửa tiểu điếm có một tổ hợp kỳ quái, thanh niên gầy gò, tiểu nữ tử khả ái, một con chó mập.
Trong tay Bộ Phương cầm ba quả Ngũ Văn Ngộ Đạo mới vừa thành thục, trên đó lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, linh khí mạnh mẽ từ đó phát ra, không ngừng mà mãnh liệt, khiến cho tất cả mọi người đều rục rịch muốn hành động.
Trong tay Bộ Phương cầm ba quả linh quả, cũng là cơ duyên của bọn hắn, nhận được một quả, đối với bọn hắn mà nói đều là cơ duyên thiên đại, thậm chí có cơ hội đột phá đến cảnh giới bọn họ tha thiết ước mơ.
Đối với đám bát phẩm Chiến Thần như Trảm Không thì khá hơn một chút, quả Ngũ Văn Ngộ Đạo mặc dù trân quý, nhưng có tác dụng đối với thất phẩm Chiến Thánh, đối với bát phẩm mà nói, hiệu quả vô cùng yếu ớt, nhưng dù sao cũng là thiên tài địa bảo, nếu như có thể đạt được cũng không tệ.
Dù sao hắn đã hứa với Vu Vân Bạch lấy được một quả Ngũ Văn Ngộ Đạo cho nàng.
Rầm rầm.
Trong vách tường đổ nát quay cuồng một trận, một đạo thân ảnh vô cùng chật vật từ bên trong bò ra, dáng vẻ của người này thật sự quá thê thảm, cả người đều bao phủ máu tươi, nhìn qua thật sự đáng sợ.
- Khụ khụ!
Biện Trường Không ho ra máu, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, vừa rồi dấu chân chó mang đến cho hắn cảm giác sợ hãi còn đáng sợ hơn người máy lúc trước.
Tiểu điếm này... thật sự không thể tin được!
- Biện trưởng lão!
Mục Linh Phong vội vàng chạy tới, đi tới bên cạnh Biện Trường Không, đưa tay đỡ lấy, nhìn cả người Biện Trường Không là máu, hắn không nhịn được hít vào một hơi, đây cũng là một vị bát phẩm Chiến Thần, lại cũng bị đánh thê thảm như thế.
Con chó kia... chẳng lẽ thật sự là Chí Tôn Thú trong truyền thuyết?
Chí Tôn Thú... Cho dù ở chỗ sâu vùng đất Man Hoang, cũng là loại tồn tại cấm kỵ, hôm nay ở trong hẻm nhỏ Đế Đô lại có thể xuất hiện tồn tại đáng sợ như vậy.
- Bộ lão bản, tại hạ Trảm Không, chính là một trong những thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, hôm nay đặc biệt đến van cầu một quả Ngũ Văn Ngộ Đạo.
-
Đối mặt với lực chiến đấu cường đại của tiểu điếm, Trảm Không cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, hắn khẽ chắp tay nói với Bộ Phương.
Thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, chung quanh có không ít người phát ra tiếng bàn luận xôn xao.
Bạch Vân Sơn Trang là thế lực tọa lạc ở Huyễn Hư Linh Trạch, ở đây có rất nhiều người đều không biết, sắc mặt Biện trưởng lão cũng biến đổi, bởi vì thân là trưởng lão, hắn dĩ nhiên biết Bạch Vân Sơn Trang cường đại thế nào, đây chính là thế lực cấp bậc số một của Man Hoang Tam Thần Điện.
Cho nên hắn nhìn về phía Trảm Không sắc mặt tràn đầy ngưng trọng.
- Bộ lão bản, tại hạ là trưởng lão Biện Trường Không của Man Hoang Tam Thần Điện, hôm nay cũng vì van cầu linh quả mà đến.
Nơi xa lão tửu quỷ cũng cười ha hả, không tự giới thiệu như hai người kia.
Hắn chỉ uống một ngụm rượu, chép chép miệng.
Chung quanh không ít ánh mắt mọi người đều mong đợi nhìn về hướng Bộ Phương.
Bộ Phương đứng ở cửa, bình thản quét mắt nhìn toàn trường, nhìn con hẻm nhỏ bị đánh gần như tan hoang, chân mày nhất thời nhăn lại.
- Ta biết hôm nay các ngươi tới đây vì mục đích gì, ba quả Ngũ Văn Ngộ Đạo đều ở trong tay ta.
Bộ Phương nói, sau đó hắn giơ tay lên, cầm ba quả Ngộ Đạo lướt qua trước mắt mọi người, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người chung quanh.
Nhưng hắn lại trở tay cất ba quả này đi.
Hắn nhếch miệng, thản nhiên nói:
- Nhưng... ta không tính cho các ngươi ba quả Ngũ Văn Ngộ Đạo này.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, sau đó trong đám người nhất thời nóng nảy.
Bộ Phương không có ý định giao ba quả Ngũ Văn Ngộ Đạo cho bọn họ? Chẳng lẽ hắn tính toán nuốt riêng ba thiên tài địa bảo này?
Điều này làm cho mọi người có chút bất mãn, bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy tới Đế Đô Thanh Phong, chính là vì giờ phút này, vì quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, hiện giờ lão bản tiểu điếm lại muốn nuốt riêng quả Ngộ Đạo? Đây quả thực là cố tình chọc cho nhiều người tức giận!
Sắc mặt Trảm Không không tốt lắm, hắn không ngờ Bộ Phương lại có thể nói ra những lời cự tuyệt như vậy.
- Bộ lão bản, ở đây có nhiều người như vậy, ngươi lại công khai trắng trợn nuốt riêng linh quả, không tốt lắm đâu.
Trảm Không lạnh giọng nói.
Lời của hắn cũng là đại biểu cho tiếng nói chung quanh, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Bộ Phương.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là, dưới con mắt tra xét của mọi người, sắc mặt Bộ Phương hoàn toàn không có một chút biến hóa, vẫn thản nhiên như trước.
Bộ Phương nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Trảm Không, nói:
- Nuốt riêng? Ngươi nói ta nuốt riêng?
- Hạt giống cây Ngũ Văn Ngộ Đạo này là ta tham gia Đế Đô bách gia yến đạt được, nếu ta thắng thì chính là đại biểu hạt giống cây Ngộ Đạo thuộc về ta, sau đó hạt giống này được ta trồng trong tiểu điếm, nẩy mầm trưởng thành, cho tới bây giờ thành thục kết quả... Các ngươi nói ta nuốt riêng? Thể diện của các ngươi đâu rồi?
Thanh âm của Bộ Phương không lớn, cũng không giống như tức giận, chỉ là những lời luận sự lạnh nhạt, nhưng lại khiến mọi người chung quanh á khẩu không trả lời được.
Không sai, cây Ngũ Văn Ngộ Đạo này chính là thuộc về Bộ Phương, Bộ Phương là kẻ có được thiên tài địa bảo này.
Hắn căn bản cũng không có nghĩa vụ giao quả Ngũ Văn Ngộ Đạo cho người khác.
Lão tửu quỷ nghe xong lời nói của Bộ Phương..., nhất thời cười khẽ, quét nhìn toàn trường, khóe miệng nhếch lên, hắn lại rót rượu trong hồ lô vào trong miệng, mùi rượu lan tỏa xung quanh.
- Nhưng ngươi có ba linh quả, một mình ngươi độc chiếm toàn bộ, chuyện này sẽ chọc cho nhiều người tức giận, thiên tài địa bảo người có duyên sẽ đạt được, làm như ngươi...
Trong đám người, có người không cam lòng giận dữ hét lớn.
- Đúng! Loại thiên tài địa bảo này ngươi không thể một mình độc chiếm!
- Nếu hôm nay lão tử không cách nào đạt được thiên tài địa bảo này, thì ta cũng liều mạng với ngươi, kẻ nào bẻ gãy hi vọng đột phá của lão tử, chính là cừu nhân của lão tử!
Tiếng mắng chửi tức giận liên tiếp vang lên, càng ngày càng nhiều, quần hùng xúc động, rối rít mắng Bộ Phương.
Dáng vẻ như chỉ cần một lời không hợp sẽ giết tới.
Một tay Bộ Phương cầm ba quả Ngộ Đạo, ánh mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ tạm thời của Hệ Thống, ba quả này căn bản không đủ dùng, làm sao còn có thể phân cho người khác.
Hắn nhếch khóe miệng, lười nói tiếp với đám người kia, xoay người tính toán trở lại trong tiểu điếm.
- Bộ lão bản, xin dừng bước, chúng ta bỏ nguyên tinh mua linh quả này!
Biện Trường Không nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng, đưa mắt nhìn Bộ Phương.
- Đúng đúng đúng... Nguyên tinh không là vấn đề.
Mục Linh Phong cũng tỉnh ngộ gật đầu.
Mua linh quả, trong lòng Bộ Phương khẽ động, xoay người, nhìn về phía Biện Trường Không.
Trong lòng Biện Trường Không nhất thời vui mừng:
- Tại hạ nguyện ý bỏ ra năm ngàn nguyên tinh mua một quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, không biết Bộ lão bản có đồng ý hay không?
Năm ngàn nguyên tinh mua một quả Ngộ Đạo, nói thật giá tiền này coi như rất công đạo, dù sao quả Ngũ Văn Ngộ Đạo có thể gia tăng cơ duyên từ thất phẩm Chiến Thánh đột phá đến bát phẩm Chiến Thần, cũng không phải là trăm phần trăm có thể đột phá, năm ngàn nguyên tinh đã là cái giá rất hợp lý rồi.
- Tại hạ mua với giá bảy ngàn nguyên tinh.
Trảm Không nhìn Biện Trường Không, thản nhiên đưa ra một con số.
- Ha ha! Ta thích nhất là loại thủ đoạn ôn hòa này, đánh đánh giết giết cũng không có ý nghĩa, lão phu ta mua với giá chín nghìn nguyên tinh, quả Ngũ Văn Ngộ Đạo hẳn là nguyên liệu ủ rượu không tệ.
Lão tửu quỷ cuối cùng mở miệng, đột nhiên cười to nói.
Biện Trường Không tức giận nhìn hai người, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão phu bỏ ra một vạn nguyên tinh!!
Một vạn nguyên tinh...
Chung quanh nhất thời truyền đến tiếng bình luận xôn xao.
Đây là nguyên tinh, không phải kim tệ, một vạn nguyên tinh... Đây quả thực là cái giá trên trời, dùng để mua một quả Ngũ Văn Ngộ Đạo... Không thể không nói là có chút mua lỗ.
Toàn bộ thân gia của một thất phẩm Chiến Thánh có thể cũng chỉ hơn một vạn nguyên tinh.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Bộ Phương nhất định sẽ đáp ứng, dù sao giá mua này... khó có thể kháng cự.
Bộ Phương dĩ nhiên cũng rất động tâm, một vạn nguyên tinh... Đổi thành tu vi quả thực bớt đi cho hắn bao nhiêu công phu.
- Hệ Thống, nếu như ta bán linh quả, thu hoạch được nguyên tinh có được tính là ngạch tiêu thụ không?
Bộ Phương suy nghĩ, hỏi Hệ Thống.
Thanh âm nghiêm túc của Hệ Thống rất nhanh vang lên:
- Không tính.
- Tu vi của Kí Chủ liên quan đến ngạch tiêu thụ, nếu ngạch tiêu thụ cần Kí Chủ bán món ăn thì mới được tính là tiêu thụ, bán linh quả, thu hoạch được nguyên tinh không cách nào gia tăng tu vi.
Sắc mặt Bộ Phương nhất thời không chút thay đổi, quả nhiên... hắn biết Hệ Thống không thể nào để cho hắn đi đường tắt.
Cho nên trong ánh mắt tràn đầy mong đợi của mọi người, khi tất cả mọi người đều cho rằng Bộ Phương nhất định sẽ lựa chọn bán linh quả.
Bộ Phương nhìn về phía Biện Trường Không, thản nhiên nói.
- A... Bổn lão bản giống như loại người thiếu nguyên tinh sao? Quả Ngũ Văn Ngộ Đạo các ngươi có bỏ ra bao nhiêu nguyên tinh... cũng không bán.
Xoạt!
Bộ Phương vừa thốt ra lời này, nhất thời đưa tới một trận thanh âm bàn luận xôn xao, Biện Trường Không ngẩn ngơ, cũng cảm thấy có một ngọn lửa mãnh liệt xông lên, tức giận vô cùng.
- Bộ lão bản rõ ràng là muốn nuốt riêng linh quả! Chúng ta cùng tiến lên, đoạt lấy linh quả này!
- Đây là cơ duyên của chúng ta, tại sao hắn lại muốn một mình chiếm cứ! Giết lên đi! Chiếm linh quả!
- Ghê tởm! Vì đột phá, vì cơ duyên, cùng tiến lên!
Lời nói của Bộ Phương giống như một đao chặt đứt hi vọng trong lòng bọn họ, khiến bọn họ rốt cục không nhịn được.
Trước mặt lợi ích, Tiểu Bạch, Chí Tôn Cẩu gì đó... đều chỉ là phù vân.
Rất nhiều cường giả phát ra chân khí mênh mông, rối rít vọt tới tiểu điếm của Bộ Phương, trên mặt bọn họ đều toát ra vẻ tham lam.
Nhiều người như vậy vọt tới, bắn ra khí thế đáng sợ, cho dù là Trảm Không sắc mặt cũng biến đổi.
Ánh mắt Bộ Phương lạnh lẽo, nhìn các cường giả tham lam đồng loạt bay đến, thở ra một hơi.
- Nếu muốn tìm cái chết... Vậy thì đi chết đi.