- Khá lắm, món ăn này khá lắm!
- Ngon khủng khiếp a, uống xong cảm giác cả người đều được bổ sung khí lực rồi!
………
Tứ Bảo Thang của Bộ Phương sau khi phân phát hết, nhóm binh sĩ uống xong nước canh đậm đà này, mỗi người đều là khen không dứt miệng.
Món ăn Bộ Phương nấu ra, tuy rằng sử dụng chỉ là nguyên liệu nấu ăn không ẩn chứa linh khí nhưng là bởi vì thủ pháp nấu nướng của Bộ Phương là chân khí nấu nướng, cho nên chân khí tự thân luôn sẽ có một chút tiến nhập vào trong đó, thẩm thấu vào món ăn.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho món ăn trở nên mỹ vị như vậy.
- Bộ lão bản chính là Bộ lão bản, món ăn của ngươi vẫn là ngon như vậy.
Đường Ngâm cười nói, Bộ Phương sẽ xuất hiện ở trong quân doanh này quả thật khó có thể tin nổi. Hắn còn đang do dự có nên nói cho sư phụ Nghê Nhan của hắn không.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là chờ hắn trở về Tây Huyền Thành rồi nói sau.
Có thể miễn phí uống được nước canh đậm đà này do Bộ lão bản nấu ra, đây chính là cơ hội khó có được. Cho nên Đường Ngâm cũng gia nhập vào đám binh lính, muốn lấy thêm mấy phần canh uống.
Nhưng mà, thời điểm mọi người ở đây uống canh, phía ngoài doanh địa cũng truyền đến một trận tiếng động kêu gào giết lên. Thanh âm thổi kèn quanh quẩn trong cả doanh địa.
Sắc mặt Chu Việt biến đổi mạnh, một ngụm uống cạn canh nóng trong bát sành, sau đó liền xoay người chạy ra ngoài doanh địa. Giờ phút này xuất hiện tiếng kèn như vậy, chỉ sợ đã có người tiến đến tập kích rồi.
Tây Huyền Quân hiện giờ đã bị bức lui ra khỏi phạm vi của Mạc La Thành. Chỉ là đối phương cư nhiên vẫn gây sự như trước, sắc mặt của Chu Việt liền có chút khó coi, tràn ngập phẫn nộ.
Dặn dò một tiếng Bộ lão bản nhớ chú ý an toàn, Đường Ngâm cũng liền xoay người rời khỏi nơi này. Nếu địch nhân đã đánh tới, vậy yêu nhân của Tu La Môn kia sợ là cũng sẽ xuất hiện, muốn lưu lại tất cả mọi người bọn họ, trở thành vong hồn tinh phách của trận pháp trong tay hắn!
Tuy rằng món canh đậm đà của Bộ Phương không nhiều lắm nhưng là nhóm binh sĩ uống canh đậm đà này đại khái cũng có mấy trăm người. Mấy trăm người này cảm giác tinh thần bản thân đều trở nên chấn hưng, cầm lên vũ khí bắt đầu từ trong quân doanh giết ra. Khí thế ngập trời kia khiến cho quân địch đánh tới nhất thời đều sửng sốt.
Chém giết rất nhanh lần nữa bùng nổ.
Hai quân đội ầm ầm va chạm cùng nhau, tiếng kêu đinh tai nhức óc.
……..
Trong doanh địa, bốn nồi canh lớn Bộ Phương phân phát không còn gì, liền thu hồi lại, sau đó nâng lên nồi này, tính toán đi vào trong lều trại của hắn.
Ngụy Đại Phúc cùng rất nhiều binh sĩ Hỏa Đầu Quân đều sắc mặt phức tạp đứng ở xa xa, nhìn nhìn Bộ Phương, sắc mặt đều có chút khó coi.
Bọn họ có chút không biết nên như thế nào đối mặt cùng Bộ Phương. Vốn nghĩ rằng đây là một người mới bản thân có thể tùy ý khi dễ, cũng thật không ngờ bối cảnh của người mới này cư nhiên lại hùng hậu như thế.
Trong lòng Ngụy Đại Phúc là không muốn tin tưởng nhưng một cảnh tượng vừa nhìn thấy kia đủ để đại biểu hết thảy.
Còn kết cục của Ngụy Đại Phúc chính là từ đội trưởng của Hỏa Đầu Quân trở thành người nấu nguyên liệu phổ thông trong Hỏa Đầu Quân… Đây quả thực còn khó chịu hơn giết chết hắn a.
Ầm ầm!!
Tiếng động kéo căng dây cung vang lên, sau đó cung tiễn nhanh như tia chớp bắn mạnh đến từ phía xa xa, nháy mắt liền xuyên thủng đầu hai thủ vệ của Hỏa Đầu Quân.
Đám người Ngụy Đại Phúc trừng lớn mắt, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nơi đó có mười đạo thân ảnh cưỡi ngựa linh thú bay nhanh đến.
- Là quân địch!
Đám người Ngụy Đại Phúc nhất thời quát lớn lên, vị trí quân nhu vận chuyển cư nhiên bị địch nhân phát hiện, hơn nữa còn giết đến đây. Đây đã đủ nói rõ tính tàn khốc của trận chiến tranh này!
Một khi lương thảo cùng quân nhu bị hủy đi, vậy ý nghĩa rằng nhóm binh sĩ Tây Huyền Thành mất đi cung cấp món ăn. Đây đối với binh sĩ quân thứ ba tuyệt đối là tai họa.
Sau đây liền cần Hỏa Đầu Quân gia nhập chiến đấu. Bởi vì bảo hộ lương thảo cũng là chức trách của bọn họ. Tay bọn họ có thể nắm lấy thái đao thì cũng có thể nắm lấy khảm đao.
Người của địch nhân không nhiều lắm nhưng mọi người đều là thân thủ rất cao siêu. Hơn nữa địch nhân còn cưỡi ngựa linh thú, tốc độ di động quả thực rất nhanh.
Vù vù!!
Một địch nhân trong đó kéo căng trường cung trong tay, một mũi tên bắn ra, tốc độ phi thường mau. Chỉ trong chốc lát, liền có vài Hỏa Đầu Quân bị bắn trúng, bị đóng đinh trên mặt đất trong trạng thái sống sờ sờ.
Đôi mắt Bộ Phương cũng co rụt lại, lần đầu tiên cảm thấy một cỗ sát ý lạnh lẽo thổi quét qua. Đây chính là chiến tranh, một hồi chiến trường chân chính ngươi chết ta sống.
- Hủy đi lương thảo! Tướng quân hạ lệnh, chúng ta cần phải khiến cho người của Tây Huyền Quân bất kỳ ai đều không thể quay trở về!
Trong địch nhân phát ra tiếng rống chấn động, khí thế làm cho nhóm binh sĩ Hỏa Đầu Quân đều mềm nhũn hai chân, cảm thấy có chút tuyệt vọng. Nhân số của bọn họ cùng đối phương không sai biệt lắm, nhưng về sức chiến đấu lại kém rất nhiều.
Bộ Phương ở bên cạnh cõng lên bốn nồi, thân hình hơi hơi di động, né tránh một vòng mũi tên bắn ra, ánh mắt ngưng trọng nhìn nhìn đám binh sĩ giết đến.
Tiểu Bạch không biết lúc nào xuất hiện ở bên người hắn, Cơ Giới Nhãn lóe ra, lóe ra hồng mang khiến cả người người ta phát lạnh.
Leng keng keng!
Một mũi tên nện lên trên người nó, phát ra thanh âm thanh thúy. Sau đó Tiểu Bạch chuyển tay, những cung tên này đều bị quét bay hết, từng cây đều bị bẻ gẫy.
Quân địch cưỡi linh thú cũng là sửng sốt, không ngờ đột nhiên nhảy ra một viên thiết cầu cư nhiên chống đỡ toàn bộ cung tiễn của bọn họ, bất quá bọn họ cũng không quá mức để ý.
Tiếng vó ngựa vang lên, hai người nắm trường mâu xông kích về phía Tiểu Bạch cùng Bộ Phương. Nếu mũi tên không thể xỏ xuyên qua, vậy dùng trường mâu đi, dù sao người ngăn cản bọn họ phá hủy lương thảo đều phải chết.
Mục tiêu của bọn họ là hủy diệt lương thảo của Tây Huyền Quân, làm cho mọi người Tây Huyền Quân đều phải lưu lại toàn bộ.
Bọn họ một đội này đều là người đắc lực, có khả năng nhất ở dưới trướng của Mặc Lâm. Tu vi của mỗi người tuy rằng đều có chút cường đại, phái bọn họ đi hủy diệt lương thảo, Mặc Lâm cũng vì ổn thỏa đạt được mục đích…
- Cảm ứng được sát khí… hình thức mắt tím mở ra.
Tiểu Bạch nỉ non một trận, sau đó đôi mắt hồng nhuận kia hóa thành màu tím sẫm. Thâm thúy của màu tím sẫm kia giống như có thể đoạt được lòng người.
Hai linh thú kia bay nhanh ra, hai Chiến Linh tứ phẩm, hai trường mâu xông kích vào, đánh tới Tiểu Bạch cùng Bộ Phương không chút lưu tình nào.
Hình thức mắt tím trong nháy mắt mở ra, khí thế cả người Tiểu Bạch đều xảy ra biến hóa. Thân hình trong khoảnh khắc nổ bắn ra, chắn trước người Bộ Phương. Bàn tay kia giơ lên, cư nhiên chộp tới trường mâu kia thật rõ ràng.
- Muốn chết!!
Đôi mắt địch nhân trừng lên, trường mâu đâm mạnh ra.
Chỉ là bàn tay kia của Tiểu Bạch cũng dám bắt lấy hai thanh trường mâu, đốm lửa văng lên khắp nơi, khiến cho hai người vọt tới trước đều là bởi vì quán tính, lại bị đẩy bay lên lưng linh thú.
Hào quang màu tím trong mắt Tiểu Bạch chợt lóe, bàn tay nắm lấy trường mâu kia chợt run lên, cư nhiên vung lên rõ ràng, ấn hai con ngựa linh thú lên mặt đất, xu thế ngừng vọt tới trước.
Ngự linh thú này bất quá là linh thú cấp hai, làm sao thừa nhận nổi một kích như vậy, trực tiếp ngã xuống đất hộc máu, thở phì phò.
Hai vị quân địch kia cũng là bị trường mâu đẩy ra, sau đó Tiểu Bạch tùy ý vung tay. Trường mâu kia trực tiếp xuyên thủng hai người, đóng đinh hai người trên mặt đất, máu tươi chảy xuôi khắp mặt đất.
Một cảnh tượng này khiến cho người ta cảm thấy rung động. Mặc kệ là địch nhân hay là người của Hỏa Đầu Quân, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nhìn một cảnh tượng này.
Ngụy Đại Phúc ngồi bẹp mông trên mặt đất, miệng đều đang run run…
Một cảnh tượng kia thật sự là đáng sợ, hai quân địch bị đóng đinh trong trạng thái sống sờ sờ còn trừng lớn đôi mắt, tràn đầy không cam lòng.
Cuồng ma lột đồ kia… cư nhiên có thể bạo lực như vậy. Đó chính là kỵ binh tốc độ cao xung kích a, cư nhiên bị lôi xuống, ngựa linh thú bị quất chết, người cũng là bị đóng đinh.
Thì ra chung quanh Bộ Phương cư nhiên có một tồn tại đáng sợ như vậy ngây ngốc ở đó. Bọn họ lúc trước còn ngu ngơ đi tìm hắn gây phiền toái.
Nhớ tới lúc trước Tiểu Bạch chỉ lột sạch quần áo của bọn họ, bọn họ liền cảm thấy may mắn một trận. Dựa theo thực lực của viên thiết cầu kia, muốn giết bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay.
Bộ Phương cõng lên bốn nồi, thản nhiên liếc mắt nhìn quét hai địch nhân đóng đinh trên mặt đất. Sau đó quét mắt nhìn về phía đám người Ngụy Đại Phúc nắm trường đao chuẩn bị liều mạng cùng địch nhân kia. Mặt không chút thay đổi, tiếp tục xoay người đi về trước.
Người của một tiểu đội kia phẫn nộ rồi, đều bạo thét vọt về phía Tiểu Bạch, tiểu đội bọn họ chính là tiểu đội cường đại dưới tay Mặc Lâm, ở trong nhiệm vụ nơi này liền tổn thất nhân thủ.
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe ra, cánh tay rất nhanh liền xảy ra biến hóa, cư nhiên hóa thành một thanh Đại Khảm Đao.
Mấy chục người vây sát đến Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bỗng dưng vọt qua.
Sau đó… nhóm Hỏa Đầu Quân chứng kiến một cảnh tượng khiến bọn họ cả suốt đời cũng khó quên.
Những địch nhân áp chế lên bọn họ, khiến bọn họ ngay cả thở cũng không thở nổi. Tại trước mặt viên thiết cầu kia cư nhiên là chỉ có kết cục bị bẻ gãy nghiền nát, máu tươi vẩy ra, mỗi người một đao, chỉ là trong chốc lát, nhóm người này bị viên thiết cầu chém giết tất cả, ngay cả lực dư đánh trả cũng không có.
Trong thi thể đầy đát, thân hình trắng noãn của Tiểu Bạch chậm rãi đứng lên, máu tươi phun ra vấy bẩn cả người hắn, đều bị tự động làm sạch lại, nó không nhiễm một hạt bụi nào.
Đôi mắt màu tím lóe ra một trận, sau đó hóa thành hồng mang. Tiểu Bạch quay đầu chậm chạp, nhìn lướt qua Hỏa Đầu Quân đang nhìn hắn tràn ngập hoảng sợ, liền bước từng bước, đuổi theo Bộ Phương đang cõng bốn nồi.
Gió nổi lên, gợi lên huyết tinh đầy đất, Ngụy Đại Phúc cũng cảm thấy được bản thân còn có thể sống… quả thực chính là kỳ tích.