Mục lục
Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dáng vẻ bình tĩnh của Bộ Phương lại làm mọi người sửng sốt, Trần hộ vệ híp mắt lại, khuôn mặt dữ tợn hơi run rẩy.

Dáng vẻ bình tĩnh của hắn đã làm lửa giận từ đáy lòng Trần hộ vệ bốc lên cao, hắn xem thường mình? Khinh thường hộ vệ Xuân Hương Lâu? Kẻ nào đến gây chuyện ở Xuân Hương Lâu chỉ cần nhìn thấy Trần hộ vệ thì đã sợ đến mức hai chân run lên, hắn lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên thế này.  

Bộ Phương uống xong một ly trà, nhẹ nhàng thở ra một hơi, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trần hộ vệ đang trừng mắt trước mặt, sau đó ánh mắt hắn nhìn mấy người xung quanh, từ từ đứng dậy.

- Ai cho ngươi đứng lên? Ngồi xuống cho ta.

Trần hộ vệ nhìn thấy Bộ Phương đứng dậy, sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, xoay thiêu hỏa côn một vòng, đặt lên vai Bộ Phương, muốn nhấn hắn xuống.

Bỗng nhiên Bộ Phương vươn tay, cầm thiêu hỏa côn của Trần hộ vệ đang đánh xuống, sắc mặt bình tĩnh.

Tu vi của Bộ Phương đã là Chiến Hoàng lục phẩm, mặc dù hắn không hiểu chiến đấu, nói cách khác, sức chiến đấu như cặn bã, nhưng đó là so với Chiến Hoàng lục phẩm chân chính, mà tên Trần hộ vệ trước mặt, mặc dù lớn lên khó nhìn, nhưng tu vi chỉ mới Chiến Linh tứ phẩm.

Chỉ là Chiến Linh… Bộ Phương hoàn toàn không sợ hãi chút nào.

Cả người Bộ Phương đứng thẳng tắp, thiêu hỏa côn không thể đè ép hắn xuống, ngược lại còn bị hắn kéo ngược, cả người Trần  hộ vệ lảo đảo, cái chân dưới ghế bị lật lên.

- Tiểu tử ngươi.

Trần hộ vệ giận dữ.

Hắn không ngờ rằng trong tình huống này mà tên kia còn dám phản kháng! Muốn chết sao?

Bộ Phương cầm thiêu hỏa côn lên thưởng thức, hắn cảm thấy thú vị, tiên tay ném lên, thiêu hỏa côn loảng xoảng một tiếng, rơi xuống trên mặt đất.

- Làm càn, ở Xuân Hương Lâu mà cũng dám càn rỡ như thế, ngươi là ngươi đầu tiên!

Lửa giận trong lòng Trần hộ vệ bùng lên ngút trời, chân khí sôi trào, làm cho cuồng phong gào thét xung quanh.

Bộ Phương nhíu mày, kẻ này chưa xong đúng không?

Oanh!

Khí tức trên người Trần hộ vệ bắn ra, khóe miệng cong lên đắc ý, trong số các hộ vệ ở Xuân Hương Lâu, tu vi của hắn cao nhất, đây cũng là lý do hắn trở thành đầu lĩnh, mà điều hắn đắc ý nhất chính là tu vi của mình.

Chiến Linh tứ phẩm, ở Nam Thành đã được xem là cường giả, trong thương nghiệp ở Nam Thành, có rất ít cao thủ chân chính.

Bộ Phương nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không biết tên trước mắt đào đâu ra tự tin như vậy, Chiến Linh tứ phẩm… Bộ Phương đã gặp cả Chiến Thần bát phẩm rồi, nên hắn không thấy Chiến Linh tứ phẩm tài giỏi bao nhiêu. 

- Đừng nháo.

Lười ầm ĩ với đám người này.

Bộ Phương nhàn nhạt nói một câu, sau đó xoáy tụ trong đan điền xoay tròn, chân khí từ trong cơ thể bốc lên, một cỗ uy áp mênh mông trực tiếp bay ra.

Trần hộ vệ còn chưa kịp thả chân khí ra ngoài, hắn đã cảm nhận được cỗ uy áp này, lập tức cả người hoảng hốt, sợ hãi nhìn người trước mắt, tiểu bạch kiểm trước mắt biến thành một ngọn núi cao lớn, ép cho hắn không thở nổi.

Khí tức thật đáng sợ…

Thật là đáng sợ khí tức...

Thình thịch... Chân khí trên người Trần hộ vệ bị nghiền nát, cả người lảo đảo lui về sau mấy bước, đặt mông ngồi xuống đất, khuôn mặt run rẩy dữ tợn, ngay cả răng môi cũng run lên.

Mẹ nó, tên tiểu bạch kiểm này lại là Chiến Hoàng lục phẩm! Hơi thở này, hắn chỉ cảm nhận được từ trên người thống lĩnh đại nhân mà thôi!

Người ta dùng một ngón tay thôi cũng có thể nghiền nát hắn, làm loạn? Chuyện cười, cho dù người đứng sau Xuân Hương Lâu ra mặt, cũng không dám đắc tội một vị Chiến Hoàng lục phẩm, ở Nam Thành này, Chiến Hoàng lục phẩm mới là cường giả chân chính.

Uy áp của Bộ Phương không phải là loại mạnh bạo, hơi ôn hòa giống như tính cách của hắn, nhưng dù vậy, uy áp đó cũng là của Chiến Hoàng lục phẩm, làm cho mọi người xung quanh phải thở hồng hộc.

Bộ Phương quét mắt nhìn mọi người.

Đám người xung quanh hoảng sợ, lông mi hắn nhếch lên, cảm thấy không thú vị chút nào.

Hắn lấy một quả nguyên tinh từ trong không gian hệ thống ra, sau đó tiện tay đặt lên bàn.

Tiếng đập thanh thúy của nguyên tinh vào mặt bàn rất vui tai, nhưng lại làm cho chân của Lưu Di và đám người xung quanh nhũn ra…

Trong lòng Lưu Di có cảm giác đen như chó… Nàng lại nhìn lầm, người trước mắt hoàn toàn không phải là đầu bếp gì đó, mà là một cường giả Chiến Hoàng cường đại.

Lưu Di muốn khóc, đừng hành hạ người ta như vậy được không.

Bộ Phương chắp tay, cười nhạt nhìn xung quanh, cuối dùng dừng mắt trên người Lưu Di, nhếch khóe miệng lên, nói.

- Một nguyên tinh... Đã đủ tiền cơm chưa?

Hai chân Lưu Di mềm nhũn, khóc không ra nước mắt, nàng vội vàng gật đầu nói.

- Đủ rồi, đủ rồi, quá đủ rồi.

Môt nguyên tinh đủ mua một căn nhà rồi, chưa nói đến bàn thức ăn này, những món này chỉ dùng nguyên liệu bình thường để nấu, hoàn toàn không đáng giá.

- Được, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải trả lời thành thật.

Bộ mới thản nhiên nói.

Trong lòng Lưu Di căng thẳng, liên tục gật đầu.

- Nói cho ta nghe về món ăn đặc sản ở Nam Thành đi, đi đến chỗ nào mới có thể thưởng thức được mỹ thực đặc sắc của Nam Thành?

Bộ Phương nói.

Eh... A?

Lưu di ngẩn ngơ, người chung quanh cũng ngẩn ngơ, lại là hỏi ăn?

Ai cũng không ngờ rằng, cuối cùng Bộ Phương lại hỏi ra câu này… Đúng là có chút ngốc.

Lưu Di thở phào một hơi, chỉ cần Bộ Phương không phá hủy Xuân Hương Lâu trong cơn nóng giận thì nàng đã vui rồi.

- Công tử, không phải ngài vừa thưởng thức món ăn đặc sản của Nam Thành sao? Chính là Sinh Tiên Bao đó, ở Nam Thành này, Sinh Tiên Bao chính là  một trong những món mỹ thực của bản địa, Sinh Tiên Bao ngài ăn là do đại trù ở Xuân Hương Lâu làm, mùi vị không hợp khẩu vị ngài cũng là bình thường, bởi vì đây không phải là Sinh Tiên Bao chính tông.

Lưu di nói.

Bộ Phương sửng sốt, Sinh Tiên bao? Hóa ra Sinh Tiên Bao là đặc sản của Nam Thành? Thảo nào nó có mùi vị ngon hơn những món ăn khác.  

- Đi đâu mới có thể ăn được Sinh Tiên Bao chính tông?

- Không ăn được nữa, người ở Nam Thành có thể làm được Sinh Tiên Bao chính tông chỉ có Lâm cô nương của cửa tiệm bánh bao Lâm, nàng thừa kế tay nghề của gia gia, người lớn lên cũng rất xinh đẹp, được người Nam Thành gọi là “Bánh Bao Mỹ Nhân”, tiếc là hôm nay Lâm cô nương đã gả vào nhà giàu Tiếu Gia ở Nam Thành, không làm Sinh Tiên Bao nữa, nên rất khó ăn được món ăn chính thống này.

Lưu Di cảm thán.

- Nhớ đến lúc trước cửa hàng bánh bao của Lâm cô nương luôn cháy hàng, người mua phải xếp hàng dài cả một con đường, tiếc là bây giờ không thể thấy cảnh tượng đồ sộ như thế nữa. Cũng không ăn được Sinh Tiên Bao mỹ vị nữa.

- Vì sao nàng không làm Sinh Tiên Bao? Tay nghề tuyệt như thế sao lại để thất truyền?

Bộ Phương nhíu mày, có chút không hiểu hỏi.

Lưu Di cẩn thận nhìn Bộ Phương, nói.

- Chẳng phải là vì Tiếu nhị gia sao, hắn không muốn Lâm cô nương xuất đầu lộ diện, nên cửa hàng bánh bao của Lâm cô nương đã bị đóng cửa.  

Tiếu gia nhà giàu có tiếng ở Nam Thành sao?

Nếu là món ăn chính tông thì sao lại để cho nó biến mất như vậy chứ?

Trong lòng Bộ Phương có chút trách móc, hôm nay hắn đến Nam Thành là vì tìm mỹ thực chính tông, chẳng lẽ bắt hắn tay không quay về sao?

- Được rồi, cám ơn đã báo cho ta biết.

Bộ Phương hít sâu một hơi, nhìn mọi người đang thấp thỏm trước mặt, thu lại uy áp trên người, sau đó không nói gì mà xoay người ra cửa, ánh sáng hồng trong mắt Tiểu Bạch lóe lên, nhắm mắt đi theo sau. 

Hai người nhanh chóng rời khỏi Xuân Hương Lâu.

Tất cả mọi người trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xụi lơ trên mặt đất, uy áp của Chiến Hoàng lục phẩm làm cho bọn họ không thở nổi, may là vị công tử này không đánh lên.

Bộ Phương vốn dĩ không có tâm trạng đánh nhau, trong lòng hắn chỉ có mỹ thực mà thôi, mặc dù món ăn ở Xuân Hương Lâu không được như ý muốn.  

Một lần nữa quay lại đường phố ầm ỹ ở Nam Thành, Bộ Phương giơ tay sửa lại thắt lưng, bên cạnh không còn mùi son phấn nữa, trong lòng Bộ Phương thoải mái hơn hẳn.

- Bộ lão bản?

Ngay lúc Bộ Phương duỗi người, một giọng nói của nữ tử vang lên sau lưng hắn.

Đôi mắt Bộ Phương cứng lại, sắc mặt đờ đẫn, động tác duỗi người cũng dừng lại.  

Cái quỷ gì? Ở Nam Thành... Tại sao lại có người gọi Bộ lão bản?

Trong lòng Bộ Phương run lên, chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, hắn nhìn thấy một bóng người nữ tử xinh đẹp chói lóa, trên mặt nàng còn đeo khăn che mặt, đôi mắt mê người như làn nước mùa thu.  

Trong ánh mắt của Tiếu Yên Vũ hiện lên sự không thể tin nổi, nàng nhìn Xuân Hương Lâu bên cạnh, lại nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Bộ Phương, như phát hiện ra một đại lục mới.

- Không có.. Không ngờ rằng Bộ lão bản là người như vậy!  

Tiếu Yên Vũ ngẩn ngơ, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK