Ở ngoài Đế Đô, trên quan đạo rộng rãi, tiếng lộc cộc thanh thúy vang lên, từ xa xa nhìn lại, có một đạo thân ảnh đơn bạc từ đường chân trời chậm rãi đi đến.
Đây là một vị lão giả, cỡi một con lừa màu xám tro, lão giả mặc trường bào, đầu tóc bay loạn, trên tay cầm một hồ lô rượu cực lớn, cưỡi trên con lừa, lảo đảo đi tới hướng Đế Đô, thỉnh thoảng, lão giả này lại mở nắp hồ lô vui thích hớp một ngụm rượu.
Uống rượu, ngâm ca, bộ dạng của lão đầu này đầy mãn nguyện.
Dưới tường thành Đế Đô hào hùng, phía trước cửa thành, ba đạo thân ảnh đứng yên, hơi gió lạnh như băng gào thét thổi qua, thổi tung xiêm y trên người bọn họ.
- Sư phụ, tiền bối đến rồi.
Đường Ngâm thấy lão giả cỡi con lừa lảo đảo xuất hiện, ánh mắt nhất thời sáng ngời, nói với Nghê Nhan đang đứng bên cạnh.
Nghê Nhan gật đầu, nhưng khẽ bĩu môi, lão tửu quỷ này vẫn thích chơi nổi như vậy, từ Vô Lượng Sơn đến đây mà lựa chọn cỡi lừa... Còn chuyện nào có thể khôi hài hơn hay không?
- Đây chính là Hồ tiền bối mà sư phụ thường nhắc tới sao?
Diệp Tử Lăng lưng đeo trường cung, ánh mắt trợn tròn, có chút tò mò nhìn lão giả cỡi lừa mà đến.
- Nếu như sư phụ ngươi nói là một lão tửu quỷ..., vậy thì chính là hắn rồi.
Nghê Nhan vỗ đầu Diệp Tử Lăng, cười nói.
Bước chân con lừa va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, tràn đầy tiết tấu, ba người chỉ cảm thấy trong lòng khẽ nhảy, lão đầu cỡi lừa vốn đang cách rất xa, sau một khắc đã đi tới trước mặt bọn họ.
Trong lòng Nghê Nhan cả kinh, rõ ràng con lừa kia... Vì sao tốc độ chạy lại nhanh như vậy!
- Nha đầu này, lão già khọm ta không chịu nổi hành hạ rồi, nếu như chuyến đi này không có quả Ngũ Văn Ngộ Đạo mà ngươi nói, vậy rượu của lão phu... sau này nha đầu nhà ngươi cũng đừng đụng đến nữa!
Lão tửu quỷ cỡi con lừa, uống một hớp rượu, chép miệng nói.
Nghê Nhan nhất thời khẽ lẩm bẩm, quay đầu, có rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo của Bộ lão bản rồi, ai còn nhớ thương Long Thổ Tức của ngươi!
Lão tửu quỷ tung mình xuống khỏi con lừa, dắt rượu hồ lô vào bên hông, xách quần, cười hắc hắc nhìn Đường Ngâm và Diệp Tử Lăng, dắt con lừa đi tới hướng Đế Đô
- Nha đầu này chính là đồ đệ của lão vu bà sao? Chậc chậc, thân hình thật lung linh.
Lão tửu quỷ đánh giá nhìn Diệp Tử Lăng, cười nói.
Diệp Tử Lăng nhất thời cảnh giác nhìn lão tửu quỷ.
Khi bốn người vừa nói vừa cười chuẩn bị tiến vào trong Đế Đô, từ nơi xa trong Đế Đô đột nhiên truyền đến một tiếng thú rống du dương.
Đám người Nghê Nhan theo bản năng quay đầu nhìn lại, lão tửu quỷ còn vừa rót rượu vào miệng, vừa quay đầu lại.
Chỉ thấy từ nơi xa, một Phi Long màu đen khổng lồ giương cánh gào thét mà đến, long uy hào hùng từ trên người Á Long này buông thả ra.
- Là linh thú cấp bảy, Hắc Ngục Long?
Lão tửu quỷ cười ha hả.
Đám người Nghê Nhan đối mặt với Hắc Ngục Long chỉ cảm thấy có một chút áp lực, bỗng nhiên, ánh mắt bọn họ ngưng tụ, thấy được trên lưng Hắc Ngục Long có một đạo nhân ảnh đang đứng.
Đây là một lão giả khòm lưng, hơi thở trầm ổn như núi.
- Đây là... cường giả của Man Hoang Thần Điện sao?
Nghê Nhan lẩm bẩm nói.
Bát phẩm cường giả của Man Hoang Thần Điện rốt cục cũng xuất hiện.
...
Trong một tòa tiểu viện của Đế Đô, Quỷ Trù Vương Đinh nắm lấy một con dao phay, mổ một con linh thú cấp năm bày ra trước mặt hắn.
Tay của hắn vô cùng linh hoạt, con dao kia giống như nhảy múa trong bàn tay hắn, không ngừng cắt linh thú, không ngừng có thịt linh thú bị cắt xuống.
Chỉ một lát sau, một con linh thú nguyên vẹn đã bị hắn thuần thục cắt chỉ còn lại bộ xương màu trắng.
Sau khi cất kỹ dao, Quỷ Trù Vương Đinh lau tay sạch sẽ, mới dừng tay, lảo đảo lắc lư trở về căn phòng nhỏ trong đình viện, ngồi trên xích đu, từ từ đung đưa.
Ở phía trước xích đu, có một cái nồi đen khổng lồ, trong nồi bốc khói tản ra nhiệt khí màu trắng, có loại mùi vị kỳ quái từ đó phát ra.
Ngồi xích đu trong chốc lát, Quỷ Trù Vương Đinh đứng dậy, từ bên ngoài ôm vào một cái thùng lớn, trong thùng đều là thịt linh thú bị hắn mổ lúc trước.
Mở nắp nồi sắt, nhiệt khí mãnh liệt bốc ra, bay thẳng đến chân trời.
Ánh mắt Vương Đinh thâm thúy nhìn cái nồi đang không ngừng sôi trào, khóe miệng khẽ nhếch lên, đổ toàn bộ thịt trong thùng vào trong nồi.
Ào ào... nồi thịt bắt đầu nhanh chóng quay cuồng.
Quỷ Trù run rẩy lấy từ trong ngực mình ra một cái bình nhỏ, dịch chuyển nắp bình, dùng hai ngón tay khô héo gắp ra một viên đan dược màu tím thẫm.
Cười hắc hắc, ngón tay khô héo lại bóp nát viên đan dược này, phấn vụn bay vào trong nồi, Quỷ Trù một lần nữa đậy vung lên.
- Con linh thú cấp năm thứ 35... Cố gắng nấu thêm hai con linh thú, là có thể nấu ra nồi canh thịt tinh hoa, đến lúc đó, tranh đoạt cây Ngộ Đạo cũng nên bắt đầu.
Quỷ Trù run rẩy trở lại xích đu, thoải mái nằm xuống, một cái chăn lông phủ ở chân, lắc lư lắc lư.
...
Mấy ngày gần đây, tiểu điếm càng trở nên vô cùng bận rộn, rất nhiều Chiến Thánh đều ngồi không yên, rối rít đi tới tiểu điếm của Bộ Phương, để quan sát tiến độ sinh trưởng của cây Ngũ Văn Ngộ Đạo.
Bọn họ có người sau khi tới tiểu điếm Phương Phương, ăn đồ ăn, hoàn toàn bị chinh phục, vì vậy ngày ngày tới đây, có thể vừa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa có thể quan sát cây Ngũ Văn Ngộ Đạo, cảm thụ cây Ngũ Văn Ngộ Đạo tản mát ra thanh âm ngộ đạo, thật sự rất tuyệt vời.
Trên cây Ngũ Văn Ngộ Đạo sinh trưởng trong bồn hoa màu vàng đất ở góc phòng, lá cây đã trở nên xanh thẫm, đường vân phía trên rất nhiều, năm đường vân giống như con rắn nhỏ quấn quanh.
Trong lá cây, có ba linh quả lớn bằng nắm tay trẻ con lơ lửng, nặng trịch, mang theo chút màu lam nhạt, có bốn đạo vân văn nổi lên trên linh quả.
Tất cả mọi người đều biết rõ, khi vân văn kia diễn văn ra năm đường, chính là ý tứ hàm xúc quả này đã hoàn toàn trưởng thành.
Chẳng qua hiện nay chỉ có bốn đạo vân văn, còn kém một chút.
- Tiểu Nghệ, bưng thức ăn.
Thanh âm bình thản của Bộ Phương từ phòng bếp vang lên.
Một đĩa súp đậu hủ đầu cá đang còn bốc khói nghi ngút được Bộ Phương đặt trên cửa sổ.
Âu Dương Tiểu Nghệ thành thục bê đĩa thức ăn, đi tới trước mặt một vị nam tử mặc trường bào màu đỏ.
- Súp đậu hủ đầu cá của ngươi đây, mời dùng.
Âu Dương Tiểu Nghệ xinh đẹp nói, liếc mắt nhìn nam tử anh tuấn mặc trường bào màu đỏ.
Nam tử này mấy ngày qua hầu như mỗi ngày đều tới đây, mỗi lần gọi món ăn đều khác nhau, mỗi lần ăn xong đều lập tức rời đi, không giống những Chiến Thánh bình thường khác, sau khi ăn xong sẽ lưu luyến trong tiểu điếm rất lâu.
- Đa tạ.
Nam tử hồng bào cười ôn hòa với Tiểu Nghệ, sau đó bắt đầu tập trung vào đĩa súp đầu cá đậu hủ trước mặt.
Mục Linh Phong hiện giờ đã hoàn toàn bị mỹ vị của tiểu điếm chinh phục, mấy hôm trước khi hắn lần đầu tiên gọi món ăn của tiểu điếm, chính là giật nảy mình, mỹ vị kia khiến cho lỗ chân lông cả người hắn cũng hé mở, vô cùng sảng khoái, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
Không chỉ có hắn, chung quanh có không ít cường giả Chiến Thánh cũng có thói quen mỗi ngày tới tiểu điếm của Bộ lão bản ngồi một lát.
- Thật đáng tiếc, đợi đến khi cây Ngũ Văn Ngộ Đạo trưởng thành, tiểu điếm này sẽ hóa thành chiến trường, rất khó tồn tại... Đến lúc đó không biết còn cơ hội đến ăn những món mỹ vị này không.
Mục Linh Phong khẽ thở dài nói.
- A?
Mục Linh Phong đã uống mấy ngụm canh cá, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, trong tay nhất thời xuất hiện một ngọc phù, trong phù tựa hồ có tin tức truyền ra.
- Biện trưởng lão đến nhanh như vậy sao?
Mục Linh Phong có chút kinh ngạc, vừa dùng thìa múc canh cá, vừa tiếp thu tin tức trong ngọc phù.
- Phụt!
Bỗng nhiên, Mục Linh Phong không nhịn được phun ra một ngụm canh cá, ánh mắt nhất thời trợn to, tiếp thu tin tức trong ngọc phù, khuôn mặt cổ quái và dở khóc dở cười.
- Tên ngu ngốc Mục Thịnh này... cũng mời Hạ trưởng lão tới đây sao? Còn mang theo Hạ trưởng lão chạy tới tiểu điếm... Hắn muốn làm gì? Bây giờ muốn động thủ rồi?
Trên mặt Mục Linh Phong lộ ra vẻ không biết nói gì.
Man Hoang Tam Thần Điện thật ra cũng không phải hài hòa như vậy, Tam Thần Điện nào cũng có tranh giành đảng phái, Mục Linh Phong hắn chính là thuộc về Ngự Thú Điện, Biện trưởng lão cũng là cường giả của Ngự Thú Điện.
Còn Mục Thịnh lại thuộc về Man Điện, tất cả mọi người đều là thần điện đầu óc ngu si tứ chi phát triển, Hạ trưởng lão chính là Man Điện trưởng lão, là kẻ phá hoại ngốc nghếch có tiếng...
Quả Ngũ Văn Ngộ Đạo hiện giờ còn thiếu một đường vân là thành thục, đám người kia chính là khó kìm nén nôn nóng chạy tới... Đây không phải chuyện xấu sao!